Ngọc – Lưu Quang Minh
Bạn gọi cho mình giữa đêm khuya. Dẫu tiếng nấc thổn thức xen giữa từng lời nặng trĩu của bạn, mình vẫn hiểu. Bạn và mình chơi với nhau gần hai chục năm nay rồi, thân nhau hơn cả chị em ruột thịt một nhà, làm sao mình có thể không hiểu…
Ngày bạn mở mắt chào đời, ba má gởi trao một cái tên thật đẹp: Ngọc. Ừ, tên đẹp, mình thấy vậy. Dù bạn bè trong xóm có thường xuyên trêu chọc bạn vì cái tên người ta dễ mặc định trong đầu chỉ dành cho nữ giới ấy, hãy tin mình, nó rất đẹp! Nhiều lần tủi thân, bạn chọn cách chui vào một góc nào đó để nức nở cho trôi mau hết cục nghẹn chứ nhất định không về nhà méc ba méc má… cho đến khi mình tìm ra. Mình luôn là người tìm ra bạn đầu tiên, bất kể bạn náu mình ở đâu, bạn vẫn nhớ đúng không?
Lớn hơn một chút, nhà vốn ở ngay sát bên, hai đứa mình lại học chung lớp chung trường. Ngày nào hai đứa cũng đi bộ đến trường cùng nhau. Bạn vốn gầy gò yếu ớt, đoạn đường dù không xa mấy nhưng đến nơi mồ hôi đã nhễ nhại, thở không ra hơi. Chính vì thế bạn lại càng bị đám con trai học cùng chế giễu.
“Lêu lêu, cái đồ yếu như con gái!”
Bạn rất dễ khóc. Càng khóc, bọn con trai lại càng muốn bắt nạt bạn. Bạn luôn là mục tiêu số một của chúng nó từ nhà cho đến lớp, bất kể ở đâu chúng nó cũng không buông tha cho bạn.
“Chúng mày thôi đi! Bỏ bạn tao ra!”
“Con gái đi chỗ khác chơi, nghe chưa!”
Thương bạn, mình nhớ đã “chiến đấu” bằng “võ mồm” rất nhiều lần để bảo vệ bạn. Bọn con trai thật lạ, chúng có thể đánh bạn, mỉa mai bạn nhưng không bao giờ dùng vũ lực với con gái. Chúng chỉ xua mình ra xa, để tiếp tục những trò đùa tai quái dành cho bạn. Bạn khóc. Mình đứng ngoài la hét với chúng nó. Và tiếng cười của bọn chúng mới thật là kinh khủng. Vì bạn, mình đã từng ghét cay ghét đắng chúng nó. Cho đến khi mình chạy đi “méc” cô giáo, chúng nó cũng ghét cay ghét đắng mình từ đó – sau khi cả đám bị phạt.
Tuổi thơ của mình vì thế cũng chỉ có bạn là bạn. Một người bạn thật sự.
“Đừng khóc nữa, mạnh mẽ lên, Ngọc à!”
Giống mọi lần, mình lại an ủi vỗ về bạn như thế.
Trái ngược hẳn với bạn, mình rất ít khi khóc. Từ nhỏ đến lớn, hiếm chuyện gì làm mình rơi được nước mắt. Ông trời dường như muốn trêu ngươi nên mới hoán đổi thân xác và tính cách của mình với bạn. Tuy là con gái nhưng sinh ra nước da mình đã thuộc loại “bánh mật”. Dù mình có ở nhà trốn nắng không ra đường bao lâu chăng nữa, mình vẫn không thể có được làn da trắng như trứng gà bóc của bạn. Thế mới trớ trêu làm sao!
Chúng mình vẫn lớn lên, vẫn thân thiết bên những trái ngược lạ thường ấy cho đến cái ngày má bạn bỏ nhà ra đi biệt tăm biệt tích với một người đàn ông khác. Một lần nữa bạn lại khóc. Ba bạn từ đó chỉ biết chìm trong hơi men từ sáng đến tối. Nhà cửa bỗng nhiên thiếu vắng bàn tay chăm nom của người đàn bà thì xác xơ tiêu điều đi biết mấy. Và bạn là người phải một mình làm cái việc nhóm lại ngọn lửa trên chiếc bếp vốn đã lạnh tay ấy.
Ngay từ lần đầu tiên nếm thử mình đã buộc phải công nhận bạn nấu ăn thật sự rất ngon, ngoài sức tưởng tượng của cái đứa đích thị là con gái như mình! Nói ra như thế bản thân mình thấy xấu hổ lắm. Có bao giờ mình thích thú với chuyện cơm nước nấu nướng đâu dù má có cố ép uổng dạy cho mình vài món “lận lưng” để sau này còn biết đường về làm dâu nhà người ta… Mình đã từng ghen tỵ với bạn rất nhiều – không chỉ làn da cho đến tài nấu nướng, bạn biết mà nhớ mà, phải không?
“Đôi khi Ngọc thấy ghen tỵ với Mai…”
Ngày đó, mình vẫn nhớ như in ánh mắt xa xăm của bạn phảng phất một nỗi buồn vô tận.
Sau này, cũng chỉ riêng mình hiểu thấu nỗi buồn ấy của bạn mà thôi.
Sang cái tuổi biết yêu biết nhớ, đôi má mình thường chuyển màu hây hây đỏ mỗi khi hai đứa tình cờ đi ngang qua đám con trai thân hình vạm vỡ mồ hôi nhễ nhại đang dành nhau chỉ một trái banh để sút tung khung thành đối phương đơn giản được lập bằng đôi vỏ lon rỗng. Trong đám ấy có một anh hàng xóm nhà ở đầu hẻm mình rất “mê”. Con gái mới lớn thật lạ, hễ thấy con trai đẹp là “mê”, chẳng cần biết tại sao. Nếu không phải thế thì mấy cô bé đáng tuổi em gái bọn mình bây giờ đã không phát cuồng vì các “sao” đến từ xứ sở kim chi đến thế, bạn nhỉ!
Thời gian đó, mình đã tâm sự với bạn rất nhiều về cảm giác của mình. Bạn lắng nghe trong một sự im lặng kéo dài. Sau cùng, mình nghe tiếng nói rụt rè ấp úng của bạn cất lên.
“Ngọc muốn nói với Mai điều này… Nhưng Ngọc sợ Mai sẽ xa lánh Ngọc… Đó đến giờ, Ngọc chỉ có mình Mai là bạn… Ngọc sợ lắm…”
“Ngọc nói đi. Dù thế nào thì Mai vẫn sẽ bên Ngọc. Lời hứa danh dự!”
Bạn thấy đấy, mình đâu có quên lời hứa đó. Mình và bạn rõ ràng đã đi cùng nhau một đoạn đường đủ gọi là dài rồi, phải không?
Thật ra ngày đó, trước khi bạn mở lòng, mình đã có thể phần nào đoán ra. Chơi với nhau lâu vậy, chẳng lẽ mình lại không hiểu gì về bạn? Cuộc đời ta vốn đâu cần gì nhiều nhặn. Giàu có để làm gì? Đẹp đẽ để làm gì? Giỏi giang mà làm gì? Tất cả đều vô nghĩa nếu ta chẳng có lấy nổi một người bạn. Chỉ cần có một người bạn thật sự trong đời, mình đã mãn nguyện rồi.
“Cảm ơn Mai vì đã làm bạn với Ngọc…”
Không. Mình phải cảm ơn bạn mới đúng chứ…
“Chuyện đã qua rồi… Người muốn ra đi mình cố níu kéo cũng không được, Ngọc à…”
Đầu dây bên kia, nước mắt của bạn dường đã cạn. Dẫu thương bạn vô cùng, mình cũng chỉ biết nói những lời ủi an để bạn sớm bình tâm lại.
Mình không hiểu tại sao, thật sự không hiểu tại sao ông trời lại bất công với bạn đến vậy.
“Ngọc đã làm mọi chuyện vì anh ấy… Trải qua tất cả đau đớn cũng vì anh ấy… Vậy mà…”
Đâu ai muốn mình sinh ra để bị người ta soi mói với ánh mắt “không bình thường”. Lúc nào cũng phải sống với những tiếng dị nghị xì xào bên tai không dứt thì làm sao vui vẻ được. Bạn đã và vẫn đang phải trải qua những điều ấy từng ngày một. Ngay cả khi bạn đã làm tất cả để được là chính mình – có quyền yêu và được yêu như bao nhiêu con người khác tự cho mình là “bình thường” trên cõi đời này.
“Đau đớn lắm chứ, nhưng Ngọc chịu đựng được hết. Miễn là có thể sống đúng với con người mình…”
Cái ngày hay tin bạn quyết định tiến hành cuộc lột xác hoàn toàn ấy, mình đã toan ngăn cản bạn vì rất sợ. Sợ một tai biến bất ngờ nào đó trong quá trình phẫu thuật có thể đưa bạn rời xa mình mãi mãi, không bao giờ trở lại. Mình chỉ có duy nhất một người bạn. Sẽ thế nào đây khi ngày mai đến chỉ còn lại mình mình trên thế giới này bơ vơ đơn độc?
Nhưng bạn đã vượt qua mọi đớn đau tột cùng của thể xác và trở về trong một hình hài khác. Chẳng phải hình hài ba má đã gởi trao cùng cái tên đẹp theo bạn đến suốt cuộc đời ấy. Bây giờ bạn thật sự là Ngọc. Sẽ không còn những cái nhíu mày khi người ta biết đó là tên của bạn nữa.
Và tiếng gọi bạn được cất lên mới dịu dàng trong trẻo: Ngọc ơi!
Bây giờ thì những món ăn của bạn đã được nâng lên ở một tầm mức cao hơn rất nhiều. Ngày hai đứa mình tốt nghiệp phổ thông, không như mình mông lung giữa những lựa chọn, bạn ngay lập tức đăng ký học ngành đầu bếp. Nấu ăn thật sự đã trở thành niềm đam mê của bạn. Ta chỉ có thể làm tốt nhất một công việc khi ta hết lòng yêu thích nó, phải không bạn thân yêu?
“Ngọc muốn nấu những món ăn thật ngon cho mọi người cùng thưởng thức, Mai ạ…”
Học xong, bạn đi làm trong nhà hàng một thời gian dài để tích lũy kinh nghiệm trước khi hai đứa hùn vốn tự mình mở quán ăn riêng. Nhìn bạn ngày ngày đứng bếp, tự tay nấu những món ăn ngon cho thực khách đến quán thưởng thức, mình đã luôn mường tượng ra trong đầu một người phụ nữ đích thực của gia đình.
Hơn cả một người phụ nữ…
Rồi bạn gặp anh ta. Trên facebook. Nhiều đêm khuya, bạn thủ thỉ tâm sự với mình về cái gọi là tình yêu sét đánh ấy. Những khấp khởi mừng vui xen lẫn những âu lo ít ai hiểu thấu. Bạn lại khóc. Mình lại ủi an. Phải chi vạn vật trong đời không bao giờ có những sót sai. Phải chi… Phải chi…
“Phải chi em là phụ nữ… Nếu em thật sự là phụ nữ, anh sẽ cưới em…”
Chỉ một câu nói ấy của anh ta đã đưa bạn đến quyết định lớn nhất của cuộc đời. Tình yêu là vậy sao? Ai cũng có quyền được yêu phải không? Vì tình yêu, người ta sẵn sàng hi sinh bản thân mình dù có hiểm nguy đau đớn thế nào thật ư?
Cái giá để làm điều đó không hề nhỏ. Tiền bạn dành dụm được sau nhiều năm đi làm và mở quán đều dồn vào chuyến đi ấy. Chuyến đi sửa sai để trở về với những gì vốn có. Bạn phải đi, dù mình có cản ngăn. Bạn phải đi, vì một lời hứa.
Vì chính giọng nói bên trong sâu thẳm tâm hồn bạn.
Một giọng nữ.
Tiếng nấc yếu dần rồi tắt hẳn. Dường như bạn đã bình tâm lại. Hay không còn nước mắt để rơi nữa?
Đầu dây bên kia chỉ còn phảng phất tiếng thở đều. Bạn thiếp đi rồi. Mình cúp máy, nhìn màn hình điện thoại đã hơn hai giờ sáng. Khi màn hình tắt ngúm, bao trùm chung quanh mình là một màu tối đen như mực. Bên tai chẳng nghe một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Rợn rùng vì một nỗi sợ vô hình nào đó, mình thu người vào trong tấm chăn dày.
Mắt vẫn mở nhưng mình không thể thấy gì.
Ánh sáng nằm ở nơi đâu? – Mình tự hỏi.
Nếu mình là bạn, mình phải đi đâu? – Thêm một câu hỏi nữa.
Mình phải làm gì đây?
Sống thế nào với những ánh mắt ấy đây?
Sống làm sao với những lời xì xào kia đây?
Hai dòng nước trào ra nóng hổi chảy xuống vành tai mình.
“Không bình thường” là cái tội ư? ./.
2014
Biên tập: Vương Chi Lan