Lửa Cháy Cuối Chân Đồi – Hồ Xuân Đà
- Hồ Xuân Đà – Sao bà nhà lão không chịu hiểu cho lão, mà suốt ngày nói: “Ông già này kỳ ghê!” lại còn chửi: “Đồ già mất nết!”… Thấy chưa? Vậy mà khi xưa nói yêu lão suốt cuộc đời. Lão nghỉ mà thấy tức… tức anh ách trong lòng.
Lão – cái tuổi mà người ta thường gọi là già, là đáng kính, là niềm tự hào của con cháu. Cái tuổi chỉ nên sống tận hưởng với đồng lương hưu và những gì đã góp nhặt sau một đời lao động. Lão cũng như những thằng bạn già, cũng làm cho mình một ao cá sau nhà, nuôi một đàn gà, chiều chiều sáng sáng cho gà ăn, nhìn ngắm đàn cá bơi lội. Thế gọi là hạnh phúc một cuộc đời. Lão và bà nhà của lão một thời yêu nhau tha thiết ấy chứ, khi cả hai cùng chong đèn soạn bài chuẩn bị cho buổi giảng ngày mai. Không hiểu sao khi gần đến tuổi về hưu, bà nhà lão cũng đi đâu mất cái tuổi hồi xuân. Thường thì tuổi này người ta yêu nhau thì tình yêu càng mặn nồng. Ví von như gừng càng già càng cay vậy. Mà sao thượng đế sinh ra con người độ tuổi khát khao yêu thương lại khập khễnh thế này. Lão muốn lại gần bà, bà đều từ chối, trong khi bà càng lúc càng đẹp lão, vì bà sống một đời rất chỉn chu trong việc tô vẽ ngoại hình. Lão nghỉ để làm gì cơ chứ! Khi căn nhà của hai ông bà phải ngăn làm hai vách, xem như gọi là ly thân. Ở với nhau dưới một mái nhà để làm đẹp lòng dâu rể, con cháu có tiếng thơm… thế thôi. Đời này thường là vậy!
Trời mưa, lão một mình hít một hơi thuốc, không sao ngủ được, tiếng mưa thì rơi đều dưới mái hiên, lão thấy lạnh, cái tuổi thập cổ lai hy như lão, lạnh là phải rồi, ai bảo người già thì không còn mơ tưởng không còn thiết tha với cảm xúc thăng hoa và yêu đương cháy bỏng. Nếu có cũng không ông hay bà nào dám nói. Nhưng thật sự lửa tình thì nó cháy mãi, cháy tới khi ngừng hơi thở. Lúc gần giã từ cuộc đời người ta lại khát khao yêu đương. Sao bà nhà lão không chịu hiểu cho lão, mà suốt ngày nói: “Ông già này kỳ ghê!” lại còn chửi: “Đồ già mất nết!”… Thấy chưa? Vậy mà khi xưa nói yêu lão suốt cuộc đời. Lão nghỉ mà thấy tức… tức anh ách trong lòng.
Sáng nay là thứ bảy, Lão một mình cà phê cùng mấy thằng bạn già, bàn chuyện trên trời dưới đất, kể cả chuyện cái thằng cha kia – già rồi… không biết ham hố thế nào mà vào khách sạn với một cô gái, người ta không nói rỏ, đó là gái làng chơi hay nhân tình, chỉ biết khi chủ khách sạn báo công an đến thì trên người ông ta không mảnh vải che thân. Người ta nghi ngờ đủ kiểu… bàn tán xôn xao. Sáng ra quán cà phê chỉ mỗi nghe chuyện ấy… Lão nghe nhức cả đầu. Cũng chả biết bàn theo chiều hướng nào mà sao lão nghe thấy xót xa…
Lão biết yêu… Lão yêu như hồi còn trai trẻ, yêu như yêu lần đầu. Lão thấy sợ… sợ lắm… mà sao lão không làm chủ được trái tim mình. Lão đâu phải dạng tồi kém tri thức đâu… lão thuộc dòng nho nhã, văn chương đầy một bụng, kiến thức thì uyên thâm, đã đưa bao thế hệ học sinh sang đò. Lão không phải dạng vừa đâu, mà sao không chế ngự được con tim mình. Một đời chung thủy với vợ, có đôi lần say nắng cũng qua đi. Lần này cơn say khao khát yêu, yêu như mối tình đầu, những đêm về ám ảnh trong dục vọng ái tình, mơ mộng được ngụp lặn trong men say với nàng khiến lão làm bạn với khói thuốc, cà phê đen và trang nhật ký, cháy bỏng khát khao. Lão viết không dám đề tên người lão yêu vì lão sợ, một ngày khi lão chết đi, nhật ký của lão sẽ ám ảnh cho đời nàng.
Nàng không có tội, nàng còn trẻ, tuổi áo dài tha thướt tóc chấm ngang vai, bao chàng trai trẻ mong rước nàng về làm vợ. Còn lão, cũng là chàng trai nhưng là chàng trai già cứ mong ngóng nàng, đơn phương yêu nàng, đơn phương tơ tưởng. Sao con người lão trở nên tồi tệ xấu xa, khi nghỉ về nàng lão toàn tơ tưởng thật xa… thật xa… đôi tay nàng nuột nà thon thả, bờ vai nàng đầy đặn, khuôn mặt nàng nụ cười bừng sáng, đôi mắt đầy mê hoặc, làn da bánh mật mới căng mịn làm sao! Lại thêm, ông trời cho nàng cách nói chuyện chỉ khiến đàn ông nghiêng mình nép vào nàng. Nàng dịu dàng như mèo mướp và vững vàng thử thách như đồi núi mà lão ước chỉ muốn leo lên cho thỏa sức của một thằng đàn ông khi chinh phục đỉnh Everrest. Nếu thất bại lão cũng không hối tiếc. Nàng có biết đâu một ông lão như lão hàng đêm viết thư tình cho nàng mà không bao giờ dám gởi. Lão có tội, nàng không có tội, bởi vì tuổi lão người ta khinh miệt khi yêu. Còn nàng là tuổi yêu và được yêu.
Đêm nằm lão thầm trách sao ông trời, hồi xuân trể thế này, hơn bảy mươi còn gì, vậy mà yêu… không yêu bà nhà đi, bà nhà không chiụ thì làm tình làm tội đi, sao lại đi yêu nàng cái tuổi đáng tuổi con tuổi cháu mình. Không cần ai chỉ trích lão, lão tự thấy mình tồi. Nhưng lão không thay đổi, đêm về thư tình lão vẫn viết, ngỏ nhà nàng lão cứ hay ngang qua, nơi nàng làm lão thuộc cả giờ tan sở và cả giờ giải lao. Thư lão viết càng lúc càng nồng nàn, nếu giã xử lão cho chàng trai nào đang si tình nàng, thì chắc chắn chàng trai đó sẽ sở hữu được nàng.
Trời nắng gắt, con đường đến chổ nàng làm đầy bụi, bụi đất đỏ tung toé, những chiếc xe chở đất nối đuôi nhau không nhường đường cho người đi xe máy. Lão trên chiếc cup 50, từ từ chầm chậm ì ạch trên con đường đỏ. Chiếc mắt kính bám đầy bụi, áo sơmi trắng của lão cũng đổi màu, nhưng lần này lão quyết định gởi cho nàng bức thư bình thường nhất. Chỉ là để tỏ chút cảm tình quý mến, những bức còn lại chỉ một mình lão biết…
Nàng biết lão và rất tôn trọng, tôn kính lão, gặp lão lúc nào nàng cũng khoanh tay dạ thưa, bởi lão từng là thầy, từng là hiệu trưởng của một trường, cũng có lúc lão là một chuyên viên giáo dục. Nàng tôn kính khoanh tay là tất nhiên. Gặp lão trên đường về… Nàng dừng xe lại…
– Dạ thưa thầy! Thầy đi đâu vào đây ạ! Sao thầy đi lúc nắng thế này!
Gương mặt già nua, đôi mắt đầy nếp nhăn sau cặp mắt kiếng, bàn tay nhăn nheo… và một con tim đang đập lạc nhịp, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực lão, lão đã biết sẽ như thế này… nên đã cố gắng tập ở nhà bình tĩnh. Giờ lão già như thế này mới nghiệm ra khi yêu thật sự người ta không che giấu cảm xúc và kiềm chế cảm xúc được. Lão gởi thư cho nàng không phải mong nàng đáp lại tình yêu của lão. Mà là lão chỉ muốn cho nàng biết có một lão già đang yêu nàng đam mê bỏng cháy cuồng nhiệt và lãng mạng. Hàng đêm lão vẫn mơ lão là một chàng trai trẻ đang đầy dung nham chảy dài bao phủ lấy nàng. Tình yêu lão chỉ có vậy… chỉ mong nàng biết một chút về lão, lửa tình cháy lên ở bên kia chân đồi…
Lão ngập ngừng trả lời câu hỏi của nàng:
– À, thầy tìm gặp em?
– Có gì không thầy?
– Thầy muốn trao cho em cái này. Đọc xong em đừng khinh miệt thầy. Em nhé !
Trao thư xong lão trao cho nàng một túi nilông màu đen, rồi lão bảo về nhà hãy xem.
Và lão cùng nàng chạy xe trên con đường đầy bụi. Mỗi người một suy nghỉ mà khó ai thấu hiểu và đọc được.
Về đến nhà, nàng vào phòng đóng cửa lại mở bức thư ra đọc, nàng chợt rơi nước mắt, nàng khóc, không biết vì sao nàng khóc. Mở bịch ni lông màu đen ra, là những cái gì nàng thích, cây bút bi, xấp vải áo dài, chai nước hoa, và cả chiếc lược, loại cà phê mà nàng thích… Nàng bất ngờ không biết vì sao lão biết rỏ cái thích của nàng. Phải chăng là khi yêu ai thật lòng xuất phát từ đáy con tim người ta thường tìm hiểu cái thích của người yêu. Còn không yêu… chờ đợi tới thế kỷ sau còn không thấy. Đừng bao giờ chờ đợi sự quan tâm lo lắng thực tế với kẻ đuà vui qua đường, xem tình yêu là thứ trò tiêu khiển và những kẻ sở khanh. Vì họ không có thời gian để nghỉ đến bạn. Con tim có bảo gì đâu mà lý trí hành động.
Đọc thư xong, nàng và lão vẫn là hai con người đứng bên lề nhau. Một buổi chiều lão cùng nàng trong quán cà phê mà chỉ nghe toàn nhạc Trịnh, nàng nghe buồn lắm, lão nắm tay nàng, nàng để im, nhìn lão không nói gì, chưa đầy 3 phút lão buông tay nàng ra, không nói gì, cùng nghe Trịnh Công Sơn. Một buổi chiều của cuộc hẹn đầu tiên của lão và nàng. Và có lẽ cuộc hẹn cuối cùng của một người đàn ông. Lão tôn trọng nàng, hai con người hiểu nhau ở góc độ của tình yêu là gì? Tình yêu không phân biệt tuổi tác. Đó là lý thuyết suông, ít ai vượt qua được cái ngưởng cửa định kiến xã hội.
Nhiều năm qua, con cái của nàng đã biết đi, dịp tết nàng về thăm quê, nàng hỏi thăm, lão vẫn như xưa, tình cờ gặp nhau ngoài thôn nàng và lão không ai chào ai… cứ lờ đi như người xa lạ. Vậy mà thông tin gì của nàng lão đều nắm. Còn nàng bận bịu với hạnh phúc chồng con. Nàng dường như quên mất lão…
Tháng 9 về, những cơn mưa bất chợt, những chiều thu nhạt nắng, những cơn gió se lạnh mỗi sáng, những nỗi buồn của một người đàn bà, những khắc khoải mong chờ tình yêu đẹp, những lắng đọng của thời gian và những suy nghỉ chín chắn hơn khi người ta có tuổi. Nàng nhận điện thoại của chị gái ở quê:
– Thầy Hùng mất rồi!
Nàng hỏi chị:
– Mất khi nào?
Chị gái thản nhiên trả lời:
– Mất một tuần rồi
Nàng trách:
– Sao bây giờ mới nói?
Chị nàng dững dưng đáp:
– Liên quan gì đâu mà nói…
Nàng sực nhớ ra… ừ, liên quan gì đâu… Nàng nghe ức nghẹn trong tim, một cái nỗi buồn khó tả… lão và nàng không là gì? Mà sao nàng thấy xót, xót cho một tình yêu ở tuổi xế chiều, một tình yêu len lỏi chi vào một con người đã ở cuối chân đồi, càng đau khổ về tình, nàng nhớ đến lão… nàng càng trân trọng… trân trọng lão trong sâu thẳm trái tim mình.
Mùa thu dần dần đi qua, đông về sẽ lạnh, nàng sẽ về thắp nén hương bia mộ lão với một giỏ hoa hồng, một bài thơ tình nồng nàn, bỏng rát nhất… Mong sao lửa đừng bao giờ cháy ở cuối chân đồi… Mong… Mong…
… ngày c.n 20/ 9 / 2015…
Biên tập: Vương Chi Lan