Chim ơi! Đừng hót nữa… – Nhà thơ trẻ Trần Ngọc Mỹ
Bướm chập chờn ru giấc ngủ tròn ngoan
Em gập lại trang đời đàn bà lo toan

CHIM ƠI, ĐỪNG HÓT NỮA…
Đừng hót nữa
chòm lá gió rung rinh
vít mây trời thõng xuống
tim em
bối rối vạt nắng như hờn
đã bảo là: chim ơi đừng hót nữa!
mùa quàng tay ôm mái tóc mắc cỡ
ba mươi rồi mà vẫn ngỡ mình son
chim líu lo khúc nhạc tình tứ
bên kia thao thức gửi vào trong mắt
ô vườn xuân ngợp cỏ non xanh ngắt
bướm chập chờn ru giấc ngủ tròn ngoan
em gập lại trang đời đàn bà lo toan
vo viên
ném đi
và quên hết…
Đã bảo là chim ơi đừng hót nữa
em mê mải trên bến cuộc đời…
PHỐ GỌI
Phố trong veo hơi thở buổi sáng
Gió cuối thu nuột nà nhung lụa
Thơm hương hoa cúc vừa vặn màu nhớ
Ướm dịu dàng vào gót chân…
Phố gọi lòng nhau bằng ảo vọng xa gần
Mặt trời tô son đôi môi của người đàn bà ba mươi tuổi
Tí tách giọt cà phê đặc quánh nâu trầm
Du dương violon đan xen nhấm nháp sợi tóc rối…
Phố gọi những ngón tay đan lầm lỗi
Mơ mộng trái mùa
Chiếc lá ngả vàng khuôn mặt già nua
Dòng nhựa vẫn da diết chảy từng mạch gân lặng lẽ…
Cuối con đường reo vui bao rộn rã mới mẻ
Sức sống căng đầy ngực phố
Vẫn biết mình không còn trẻ nữa
Sao trái tim cứ tha thiết như nụ phập phồng bắt đầu mùa yêu…
CHIỀU BA MƯƠI TẾT
Chiều cuối năm dùng dằng khói níu
Mây lấn loang khuất dạng mặt trời
Gió se sắt quất thân cây lạnh
Chim hoảng loạn dạt phía chơi vơi
Chắc bây giờ mẹ đang nhóm củi
Nong bầy biện lá bánh Chưng xanh
Nhà hàng xóm lũ trẻ xúm xít
Mẹ một mình nỗi nhớ quàng quanh
Chắc bây giờ mẹ đang hương khói
Mong cho cha vui dưới suối vàng
Hoa ngoài vườn xuân thì đơm nở
Cớ gì mẹ mình hạc xương mai
Chiều ba mươi bên bàn làm việc
Ngột ngạt tim một rối tơ vò
Mớ cuộc đời nháo nhào xáo trộn
Bỗng thương mẹ nơi ấy buồn so
Phố lần lượt bung đèn lồng đỏ
Trong nhà ai mâm cỗ đủ đầy
Xếp vội vàng giấy tờ nhầu nhĩ
Con sắp về xin mẹ đừng lo.
Biên tập: Vương Chi Lan