Nắng vàng – Phạm Việt Hằng
Cô giáo của con thật dịu dàng
Nụ cười bừng sáng cả không gian
Mỗi sáng cô đón con vào lớp
Mang cả mùa xuân với nắng vàng!
LỜI CON!
“Con lớn lên rồi, con biết không?”
Thủ thỉ, mẹ thơm đôi má hồng
“Từ khi sang lớp con ba tuổi
Cô giáo lạ, Con có sợ không?”
Con nhoẻn mệng cười thật đáng yêu
“Cô giáo dạy con biết bao điều
Con yêu cô giáo như yêu mẹ
Cô cũng yêu con biết bao nhiêu
Sang lớp này con đã lớn hơn
Đến bữa, con phải tự xúc cơm
Thức ăn cô nấu nhiều món lạ
Bữa nào con ăn cũng thấy ngon
Cô dạy con học hát thật hay
Con múa cong mềm những ngón tay
Lắc mông, nhún gối trông thật dẻo
Các bạn ngồi xem đều vỗ tay
Khi gặp mọi người cô dặn sao?
Cái miệng xinh xinh cất tiếng chào
Ai cũng khen con “Bé ngoan quá!”
Được khen con thấy thích biết bao
“Khi chơi con lỡ để bạn đau
Cô giáo dạy con phải thế nào?”
“Con nâng bạn dậy và xin lỗi”
Bạn cười rất vui, giận đâu nào?
Cô giáo của con thật dịu dàng
Nụ cười bừng sáng cả không gian
Mỗi sáng cô đón con vào lớp
Mang cả mùa xuân với nắng vàng!
Ngày 20 tháng 9 năm 2007
CON ĐI HỌC…
Buổi đầu con đến lớp
Khóc lóc và kêu la
Mũi dãi bôi đầy mặt
Lòng mẹ sao xót xa…?
Trốn con ra tận cổng
Mẹ mới dám trông vào
Con như chim lạc mẹ
Ngơ ngác tội làm sao?
Cả buổi mẹ đi làm
Lòng âu lo quặn thắt
Vì nghĩ… con sẽ khóc
Suốt cả ngày hôm nay
Chiều xin nghỉ việc sớm
Nỗi lòng mẹ xốn xang
Hình ảnh con ban sáng
Mẹ đạp xe vội vàng…
Con ngồi bên cô giáo
Đôi môi đỏ nhoẻn cười
ánh mắt con ngời sáng
Nước mắt mẹ bỗng rơi…
Cô giáo của con tôi
Hình như có phép lạ?
Bởi tình yêu cao cả
Dành trọn cho trẻ thơ!
Ngày 25/8/2005
VÔ ĐỀ
Em biết rằng anh Sẽ quên em
Bởi trái tim anh có hình bóng khác
Những bài ca tặng em, anh đã hát
Sẽ cho người nào đó, sau em…
Cuộc tình mình chưa kịp đặt tên
Chỉ có nỗi đau in sâu trong ánh mắt
Lời yêu, anh lấy ra từ câu hát:
“Đến với nhau trong những phút dối lừa…”
Em gửi tình mình vào những giọt mưa
Bong bóng vỡ… trôi theo dòng nước
Cả cuộc đời khát khao không có được
Một tấm chân tình, sao khó vậy hả anh?
Chiều Thu buồn, ngõ phố vắng tanh
Hoa sữa vẫn thơm nồng man mác
Con chim trời lẻ đôi… ngơ ngác
Vắng anh rồi, lặng lẽ một mình em…
14/02/2008
THẢNG THỐT…
Bất chợt thảng thốt giật mình
Tiếng cười, giọng nói của riêng Anh?
Sao lại có người giống nhau thế
Để trái tim ta bỗng đập nhanh
Kỷ niệm ngày xưa em cố quên
Xa anh, đau đớn chỉ riêng mình
Em sống cuộc đời trong thầm lặng
Tình buồn cất tận đáy con tim
Giận mình sao yếu đuối, đa đoan
Run rẩy vì ai, thoáng ngỡ ngàng
Trái tim vừa đập sai một nhịp
Đàn tình gieo thêm tiếng buồn than…
2012
NÓI CÙNG ANH
Em chỉ là em, có vậy thôi
Âm thầm, lặng lẽ với đơn côi
Thương yêu xin giữ giùm trong dạ
Đừng bắt em phải thẹn với đời
Em chỉ là em, có vậy thôi
Hạnh phúc lúc gần, lúc xa xôi
Những gì mình muốn, thì không được
Những gì được cho, lại… của người
Cuộc đời là những nỗi khát khao
Những điều đơn giản, chẳng là bao
Mà sao chẳng thể nào có được
Hỏi lòng, lòng không hiểu vì sao?
Em trói mình vào một vòng dây
Bây giờ em biết trách ai đây?
Đành tự nhủ lòng xin chấp nhận
Nén những niềm đau theo tháng ngày
Em chẳng muốn làm một đám mây
Cô đơn phiêu lãng những tháng ngày
Lạc lối yêu thương trong ảo ảnh
Để rồi chuốc lấy những đắng cay…
Anh đã cho em thật là nhiều
Bao niềm an ủi, ánh thương yêu
Nhưng anh có biết em khi ấy
Nỗi lòng tan nát, khổ bao nhiêu?
Hai cảnh cuộc đời, hai lối đi
Day dứt vì nhau chẳng được gì
Chăm cho hạnh phúc anh đang có
Phiền muộn vì em chẳng ích chi?
ĐI TÌM… MÙA XUÂN
“Thôi, thế là mùa xuân đã đi qua
Giêng rộng quá… không xuể vòng tay giữ
Tờ lịch mỏng manh, sáng mở… chiều đã cũ
Em bóc rồi… ngày tháng xót xa ơi…”
Mùa xuân qua, xa thật mất rồi
Con chim én ngập ngừng bên ô cửa
Trái tim ai không còn thắp lửa
Một khoảng trời xa vắng… chỉ riêng em
Có những mùa xuân mãi mãi phải đi tìm
Lời hẹn ước ngàn năm không quên được
Có phải mùa xuân của anh là kiếp trước?
Để cuộc đời em mãi tìm mong?
LỜI EM…
Chị ấy đã đi xa thật rồi…
Nhẹ nhàng, thanh thản cõi Thiên thai
Thể xác không còn đau đớn nữa
Tâm hồn siêu thoát chốn Bồng lai…
Chung lòng, sát cánh, vai tựa vai
Trọn nghĩa, vẹn tình… dễ mấy ai?
Duyên kiếp dở dang… do trời định
Thôi đành đứt đoạn nghĩa trúc – mai
Muốn nói cùng anh biết bao lời
Nỗi buồn xin hãy sẻ làm đôi
Nhìn anh – ánh mắt buồn hiu hắt
Nghẹn lòng, nước mắt em lại rơi…
Em muốn nhìn anh với nụ cười
Nỗi buồn năm tháng sẽ nguôi ngoai
Bên anh còn có bao bè bạn
Mang đến cho anh những niềm vui…
Mùa đông 2013
Biên tập: Vương Chi Lan