VƯỜN XUÂN NETVIETNET.ORG – Nhiều tác giả

Xuân ấm

Chim én bay về nắng vàng lay
Tiết đông yên ngủ đã bao ngày
Búp mai rung nhẹ bung từng cánh
Hơi ấm gia đình thơm khói bay…

  • Thơ: Vương Chi Lan

 

minh họa Họa sĩ Phạm Văn Tư
Minh họa: Họa sĩ Phạm Văn Tư

hoa mai 4

 

hoa mai 1

 

 

 

 

 

hoa 7

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  • DUNG THỊ VÂN

XUÂN ĐỢI

Ai ngồi vớt bóng xuân sang
Để nghe mùa gội ngỡ ngàng cuồng say
Hoa đào rụng nắng nghiêng bay
Hoa mai vẫy gọi tháng ngày non thưa
Có người đếm tuổi chiều mưa

Trang thơ tình giấu vẫn chưa hẹn dòng
Lật tròn ký ức mùa đông
Mà nghe cơn gió ngang lòng cộng nhân.
Mùa xuân hoa đỏ phân vân
Vô tình lá rụng – bao lần lá chao
Xanh thăm thẳm – biếc phương nao!
Ta còn nhan sắc – lẽ nào đêm nghiêng!
Nhớ ngày Tết – tiếc tháng Giêng
Hỏi miền khắc khoải người riêng nỗi niềm
Trăng xa khuyết bóng lưỡi liềm
Ôm tình vạn dặm áo xiêm người về…

 

Nhà thơ Dung Thị Vân
Nhà thơ Dung Thị Vân

 

  • TRUNG TRƯỜNG

MỘT NỬA

Đồng hồ chỉ không giờ
giấc ngủ không về
câu thơ bỏ giở
ly rượu cạn
khói thuốc cuộn vòng tròn

Em không đến
phố xá tiêu điều nhà hoang vắng
khói thuốc loãng vào trời đêmhoa 10
bông hồng nở
Kim đồng hồ đuổi nhau
không mệt mỏi
bỏ lại sau lưng những vòng quay
thời gian thành quên lãng
ta đuổi theo em
và hiểu
con số không khép kín lòng mình

Với riêng em
anh xin được làm bán kính từ tâm
để cả đời chỉ một nữa
gặp em.

Nhà báo Trung Trường
Nhà báo Trung Trường

 

  •  QUANG CHUYỀN

DÒNG SÔNG… MỘT BỜ…

Tôi về theo ngả đường quen
Tỏ mờ in dấu chân em thủa nào
Cái nhìn vừa nói, vừa trao
Tôi xây thành khối chiêm bao trong lòng
Lối quen có đoạn đi vòng
Tôi nâng khoảng nhớ uốn cong theo người

Nào đâu đã kịp thề bồi
Tôi đi mãi phía chân trời xa xăm
Và rồi năm nối qua năm
Nhớ nhau là nỗi nhớ thầm… thế thôi
Từ em rẽ nẻo đường người
Con đường ngày ấy riêng tôi tìm về

Lắng vào ký ức nơi quê
Thầm nghe tiếng cỏ nhắc về chuyện xưa
Bến sông khuất vắng người chờ
Dòng sông như thiếu một bờ… là tôi…

Sông Lô 2015

sông lô
Dòng sông như thiếu một bờ… là tôi…

 

Nhà thơ Quang Chuyền
Nhà thơ Quang Chuyền

 

  • NGUYỄN MẠNH QUỲNH

CẢM XÚC BAN MAI…

Cứ bung ra
Rồi lại vật vã nén, dồn
Biển rạng rỡ,
lung linh hồng ngọc
Thăm thẳm đáy sâu
Mặn nồng vị sóng
Ùa lên…
bát ngát xa khơi

Sớm mai ,
em đến giữa đời tôi
Bình minh òa vỡ
Biển sinh sôi
Muôn nghìn con sóng nở
Triều dâng.

bien

 

Nhà thơ Nguyễn Mạnh Quỳnh
Nhà thơ Nguyễn Mạnh Quỳnh

 

  • KIỀU MAI LY

TÌM HỎI ANH

Những nhành cây hóng mát
theo dáng cong dòng mương thơ dại
lạc vào đồi mộng du anh

Màu đất nung của em đang thắm
tìm hỏi
anh nơi đâu

Rừng ấm của em ở đâu
bầy hoa xuân đang mơ cùng giấc mơ em nơi ấy
tìm anh
em hỏi gió mây

Vầng trán quê đã gõ cửa chưa
mà mảnh đất em toan ửng hồng đôi má
con tim hối hả theo nhịp chân quen

Xin hãy một lần
để
cơn gió nồng tràn ấm giấc mơ đôi.

 

nui

 

Nhà thơ Kiều Mai Ly
Nhà thơ Kiều Mai Ly

 

  • TRẦN HỮU DŨNG

ĐÔI MẮT

Ngàn mắt lá lung linh dưới trăng
Theo tôi suốt mùa yêu điên dại

Lần đầu lạc vào đôi mắt em
Có một cõi khác tôi hóa thân

Mắt đèn thuyền chài u hoài sông vắng
Chở khẳm tình quê sầu nhớ biệt tăm

Bầy đom đóm vũ hội bên vườn
Khép / mở bao mắt đêm huyền diệu

Mắt lá sen / mắt giếng trời / mắt bão…
Hút hồn / yêu thương / giết người cuồng bạo

Sóng sánh từng ánh nhìn phủ dụ đam mê
Lặng lẽ ám ảnh giấc mơ hoang phù phiếm

Từng đôi mắt dõi theo thấu suốt
Lặng yên. Chở che. Bao dung. Nồng ấm…

 

bien đêm

 

Nhà thơ Trần Hữu Dũng
Nhà thơ Trần Hữu Dũng

 

  • HÀ ĐÌNH NGUYÊN

GIỮA TRỜI THÁNG GIÊNG

Em như hoa co tháng giêng
Cho tôi một khoảng trời riêng mượt mà
Khoảng trời chỉ có đôi ta
Trải lòng nhau mấy ngõ hoa đi về
Áo em chửa muốn thơ đề
Tôi đâm giận mái tóc thề người dưng
Lời yêu muốn ngỏ quá chừng
Mà em ngúng nguẩy thôi – đừng – chưa… yêu
Giận em tôi vẽ Giáng Kiều
Đốt trăm điếu thuốc mơ chiều Bích Câu
Em ở đâu, ta ở đâu?
Chỉ còn thơ đọng giọt sầu chiều nay.

Xuân 1993

em

 

GỞI EM NGOÀI ĐÓ

Gởi em ngoài đó một chút xuân
Có tháng Giêng như cặp môi gần
Em cắn hạt dưa mà có nhớ
Chờ em còn một bờ môi thân

Gởi em ngoài đó nhánh mai vàng
Hoa mỏng đủ làm hồn xốn xang
Cài hoa lên tóc thề em nhé
Hoa ngoan thèm đậu tóc em ngoan

Gởi em ngoài đó bài xuân thi
Đừng ngâm họp bạn em nhé, vì…
Bài thơ chỉ để em thầm đọc
Xuân còn sót cánh chim thiên di

Gởi em ngoài đó bài xuân ca
Hãy hát thật to, nhí nhảnh – và…
Làm như đang hát thì sực nhớ
Một nốt “Si” giờ… xa rất xa!

Gởi em một chiếc lá thuộc bài
Mấy mùa sách vở nặng trên vai
Xin mùa xuân đến em thanh thoát
Chắp cánh bay vào Bến Tương Lai…
28.1.1994

 

Nhà báo Hà Đình Nguyên
Nhà báo Hà Đình Nguyên

 

  • LAN CHI LAN CHI

BÀI CA PHỐ NÚI

Sương giăng mờ lưng núi
Mây vương buồn tha phương
Gót em nhớ con đường
Lanh canh miền lục lạc
Suối chiều hương miên man.

Trở về nơi phố vắng
lóc cóc xe dong đường
Trăng nhòa giữa niềm thương
Nhạc rừng theo lưng ngựa
Xanh suốt triền cỏ hương.

Bánh xe lăn khúc khuỷu
Vó ngựa gõ mặt đường
Rượu cần như đương ngấm
Em mơ ngày lên nương.

Đưa nhau về phố núi
Khèn ai gọi thiết tha
Cay xè mí mắt khói
Rừng trong em hòa ca…
30.1/2015

thu hoa vàng

 

Nhà thơ Lan Chi Lan Chi
Nhà thơ Lan Chi Lan Chi

 

  • NGUYỄN THÁNH NGÃ

NHỚ TÀN ĐÔNG

Bếp tàn đông
Ngồi nhớ lạnh xa xăm
Nỗi nhớ dễ tan vào cuối Chạp

Trời Đà Lạt,
Thắt the cơn gió táp
Mẹ như áo len ấm cổ ấm lòng
Em như cái ôm ngang lưng rất chặt
Quàng vai những ngọn đồi…

Bầy chim về làm tổ mái thông rơi
Cọng cỏ nhỏ ngóc đầu thương đá sỏi
Bầy kiến huơ râu chẳng hỏi
Mấy chùm hoa đẹp…

Chiều hăm ba
Trẻ châm ngòi pháo lép
Cá chép lên trời bỏ lại nếp xôi
Chiếc bếp gas
Nồi cơm điện đợi chờ
Không còn ông Táo xưa chụm đầu thổi lửa

Ngồi ngóng ai,
Lá khô khua bậc cửa
Cái rét đợi người hơn cái rét tàn đông…

Vài nữa thôi,
Hoa đào vỡ trên không
Tiếng ríu rít của bầy chim về tổ
Mẹ thôi đợi chuyến xe
Thôi ngó mây trời
Trời rắc nhớ màu tro lên mái tóc…

 

dat_lat1

 

Nhà thơ Nguyễn Thánh Ngã
Nhà thơ Nguyễn Thánh Ngã

 

  • HỒ TỊNH VĂN

TÌM LẠI CHỐN XƯA…

Anh sẽ về thăm em lần nữa
Ngoài kia khi xuân về gõ cửa
Cánh cổng khép hờ ngọn gió thoảng qua
Mưa xuân giăng mắc nhạt nhòa…

Anh sẽ về thăm em lần nữa
Gõ cửa trái tim… đóng. Im lìm.
Xuân đã về khởi sắc bên thềm
Cây lộc vừng khoe sắc hồng đầu ngõ

Anh sẽ về thăm em nơi đó
Mang tình xuân tươi mới hồn quê
Nơi ngày xưa em trao gửi tóc thề
Rồi anh lặng lẽ ra đi biền biệt

Ánh mắt người xưa ôi da diết
Ấm bàn tay run run thoáng ngậm ngùi
Anh ra đi không hẹn ngày trở lại
Tím biếc trời… xuân giá… hạ đầy vơi…

 

trai tim

 

Nhà thơ Hồ Tịnh Văn
Nhà thơ Hồ Tịnh Văn

 

  • PHÚC KHANH

NỢ EM

Lời đề từ:
“Anh còn nợ em
chim về núi nhạn
Trời mờ mưa đêm,
Anh còn nợ em,
Nụ hôn vội vàng
Nắng chói qua rèm…”

Anh nợ em,
Đã nhiều hơn tất cả,,
Nợ một đời anh không trả cứ vay.
Anh nợ em một nụ hôn đắm say…
Quá vội vã thời ta còn non trẻ.
Anh nợ em,
Mối tình đầu mới nở,
Lúc yêu em,
Anh đã chẳng dại khờ.
Em thì khác trong lòng người trinh nữ,
Đã yêu anh từ thuở mới ban sơ.
Em dâng hiến,
Còn anh thì lãnh đạm.
Lòng nợ em cả một biển đầy tình.
Nhưng trần thế phải đâu như Thần, Phật
Hóa hư không chỉ trong một câu kinh.
Anh nợ em lời thơ mềm trang giấy,
Viết tặng người cố để trót mê say,
Anh nợ em lỡ tiền đồ vô hạn,
Sống xa hoa hết cả một kiếp này.
Anh nợ em một câu thiếu thành thật,
Đã níu em để phải lấm bụi trần.
Anh nợ em lòng muôn vàn bi hận.
Buông em ra,
Anh chẳng chút phân vân.
Anh nợ em khung trời đầy hoa mộng,
Lạ dấu chân,
khuất lấp chỗ em nằm.
Anh nợ em khoảng chân đồi gió lộng,
Thất hứa rằng: ta sẽ đợi trăm năm.
Anh nợ em vào những đêm sương gió,
Ướt hai vai,
Mưa giăng kín lối về.
Anh nợ em trên chuyến xe năm nọ,
Vết lòng mình hằn những dấu đam mê.
Nếu kể ra, còn nợ em nhiều lắm
Tất cả,
anh chẳng trả được điều gì.
Đa mang lắm,
rồi si tình khổ lụy,
Chỉ đợi ngày tay trắng để phân ly…
Anh nợ em kiếp này mình không trọn.
Anh nợ em chờ năm tháng mỏi mòn.
Anh nợ em từ lần đầu hy vọng
Đến cuối đời, phải trả cả vạn năm…

tim

 

  • LÊ MINH QUỐC

VỀ QUÊ ĂN TẾT

Khi tôi trở về quê ăn Tết
Không đi đò mà lại đi xe
Xe thở ì ò lên thăm thẳm
Khúc khuỷu đường đèo dốc suối khe

Xăng nhớt nồng nàn như nghẹt thở
Dầu Nhị thiên đường lướng vướng bay
Tài xế đa tình cao hứng hát
Liếc nhìn thiếu phụ mắt như say

Co chân lại ngủ gà ngủ gật
Tóc ai lõa xõa xuống vai tôi
Có sợi tóc nào vương vấn nhớ
Chung một chuyến xe ấm chỗ ngồi

Một ngày chập chờn con mắt ngủ
Khi xe xuống dốc ngược lên đèo
Tay vin trần xe tay bấu ghế
Tôi ngủ như đang tập diễn chèo

Và khi được về quê ăn tết
Thơ xuân viết vội ở trên xe
Chật chội chỗ ngồi nên có lẽ
Cứ tưởng trời cao thấp lè tè.

đường

 

Nhà báo Lê Minh Quốc
Nhà báo Lê Minh Quốc

 

  • VŨ TRỌNG QUANG 

MƯỢN LỜI NỤ TẦM XUÂN

Cái thời cây bưởi hái hoa
ca dao bước xuống vườn cà bâng khuâng
ngắt nhanh một nụ tầm xuân
trăm năm rơi ngược thời gian đợi chờ

lời ru ở chỗ đong đưa
nở ra xanh biếc cho vừa mênh mông
ầu ơ mãi tiếng sắc không
diêu bông tìm được lấy chồng tiếc thay.

HOA CÀ

 

ĐÃ HẾT GIỜ CỦA LỌ LEM

Em đang hát như đang khóc
em đang khóc như đang hát
không nói nên lời nên em khóc
không nói nên lời nên em hát

Cho em về mau cho em về mau
đã hết giờ của Lọ Lem
cánh cửa chung cư ác độc
anh hốt hoảng tìm em vô vọng

Tìm đâu tìm đâu
em để lại chiếc hài
mang hình nốt nhạc
em để lại nốt nhạc
mang hình giọt lệ
nhạc bay vào hư không
lệ tan vào sông biển

Tìm đâu tìm đâu

nốt nhạc

 

Nhà thơ Vũ Trọng Quang
Nhà thơ Vũ Trọng Quang

 

  • MAI CHIÊU SƯƠNG

NGÀY MAI HỘI NGỘ

Hẹn một đêm thần hoa cỏ thơm
Trăng vàng trải thảm gió hiền thương
Anh đưa em lại miền yêu mộng
Hai đứa kề vai nói chuyện mình.

Anh hái sao cài lên tóc suông
Mình bay trong mộng điệu nghê thường
Tình dài đêm ngắn ta thao thức
Kể hết lòng nhau nỗi vấn vương.

Em với tình yêu với ước mơ
Với anh và với ái ân chờ
Môi nghiêng gắn chặt trào men rượu.
Ngây ngất hồn say rối tóc tơ.

Em là duyên của vạn trùng duyên
Tay riết vòng tay ngực dính liền
Anh của tình yêu, anh núi lửa
Tự cháy tan vào thân xác em.
20/1/2016

 

 

Nhà thơ Mai Chiều Sương
Nhà thơ Mai Chiều Sương

 

  • TOẠI DUY

NGHE HÁT QUAN HỌ

Mùa xuân anh về trẩy hội
Mưa giăng ướt cả trời chiều
Vẳng nghe hát tình quan họ
Bỗng trời trở gió liêu xiêu

Ngày xưa… em đã từng yêu
Về nhà dối cha dối mẹ
Anh ơi em đâu còn bé!
Ngực trần để gió mơn man

Dải yếm em bắc cầu ngang
Yếm đào em trao cho gió
Quả cau em vừa gọt vỏ
trầu xanh cho thắm môi hồng

Một thời… em đã ngóng trông
Chờ anh “mây trôi bèo dạt”
Đi xa nhớ về câu hát ?
“Người ơi! Người ở đừng về”

Nghe câu quan họ đê mê
Xuân sau anh lại trở về hội Lim.

hatquanho

 

Nhà giáo Toại Duy
Nhà giáo Toại Duy

 

  • LÊ VINH ÚT

TÂM GIAO

Bên trái tiểu thừa
Bên phải đại thừa
Một ngày mưa
Qua núi non trùng điệp
Qua sông mang nghiệp phiêu du
Ngày sang thu
Ngẫm nhìn lại mù xa nẻo về
Tâm giao một chén trời quê.

 

TƯƠNG TƯ

Nhớ quê hương đến bạc đầu
Ngồi đây lòng bỗng u sầu nhớ quê
Xa xôi mấy dặm sơn khê
Ngồi đây hồn bỗng tả tơi tái sầu…

 

QUE

 

GÁNH CHIÊM BAO

Gánh chiêm bao tôi trải dài mưa nắng
Gánh cần lao em trải trắng mười năm
Bao năm nữa nhìn trăng nằm gác lạnh
Nhớ quê hương đêm cô quạnh cõi trời
Cố nhớ thương giấc mộng thời ngang dọc
Đêm Sài Gòn mưa dựng tóc pha sương
Gánh còn lại tôi sẽ nương theo gió
Gởi cho em hạnh phúc ngỏ thiên đường.

 

Tác giả Lê Vinh Út
Tác giả Lê Vinh Út

 

  • VÕ VĂN PHO

GIEO XUÂN

“Mua đi,
cúc vàng đẹp mà!
Chỉ dăm bảy chục
cửa nhà rực xuân.”

Lời mời mọc
thấm đẫm buồn
Chiều 30 Tết
Người gieo xuân
Đứng chờ…hoa mai 5LẬP XUÂN

lộc reo
mùa đã xuân rồi
sao người còn đứng
bên trời đông thiên.
khép lòng
hong lạnh niềm riêng
buông thôi!
đơm nụ cười thiền
cùng mai.

 

Nhà thơ Võ Văn Pho
Nhà thơ Võ Văn Pho

 

  • LÊ THANH MY

KHI CÓ TA TRONG ĐỜI

Có khi nào chiếc lá rơi
Rơi đến tận cùng sâu thẳm
Đêm nói với ngày điều gì lạ lắm
Nụ cười đọng trên sương mai

Em chia đều cho đôi bàn tay
Một chút mong manh để lòng ấm lại
Một khoảng an lành cho chiều quạnh
Cõi hồn đi rong

Bao năm rồi người có nhớ không?
Hơi thở ấy – một ngày mưa – lạc lối
Đam mê ấy – như một thời – nông nổi
Ta đi qua người

Có khi ta hiện diện trong đời
Lại thấy cuộc đời trôi theo kiếp khác.

SONG

 

BUỔI SÁNG Ở SÀI GÒN

Người đi qua làm rơi tiếng thở dài
Tôi nhặt lấy một ngày buồn rười rượi
Buổi sáng Sài Gòn ít sương nhiều khói
Tia nắng vàng hanh hờ hững chạm qua vai

Tôi đếm từng giọt cà phê trong sớm mai
Để biết có bao nhiêu thời gian mình chờ đợi
Ước mơ rong ruổi
Trên lưng ngựa hoang

Tôi nhớ ánh mắt ai yên ấm dịu dàng
Như ngọn gió trườn qua kẽ lá
Và màu mây rất lạ
Dẫu giọt buồn cũng ngơ ngác tinh anh

Sáng hôm nay, nỗi nhớ thật yên lành
Tôi muốn gọi người về theo nắng ấm
Tôi muốn được ngồi bên anh, thật lặng
Nghe tiếng động của Sài Gòn như nhịp đập trái tim tôi.

 

Nhà thơ Lê Thanh My
Nhà thơ Lê Thanh My

 

  • THƯƠNG YẾN TỬ

NĂM CON KHỈ

Ai bảo rằng năm mới bước về
Cũng loài khỉ đột của xưa tê
Nhăn như ăn ớt – lung tung chạy
Nhảy tợ vào gai – khọt khẹt trề

Lem luốc một màu – lông xám xịt
Sần sùi bốn cẳng – dáng ngô nghê
Ở đi cứ thế dê rồi khỉ
Ai bảo rằng năm mới bước về
28/1/2016

Khi vang 2016 10

 

NỐT NHẠC XUÂN

Đường trắng vôi rồi em biết không
Anh nghe trên lá nắng rơi chồng
Anh nghe bút thức hồn thơ dậy
Để vẽ vào xuân nốt nhạc lòng.

 

Nhà thơ Thương Yến Tử
Nhà thơ Thương Yến Tử

 

  • PHÙNG HIỆU

NÓI VỚI EM

Ta hãy yêu nhau như chưa một lần được yêu
được nhớ…
dẫu chỉ là hy vọng
vẫn cố thắp lên một tia sáng mong manh bằng những gam màu lở loét
ký ức xa xăm còn nguyên màu nước mắt
hiển hiện trong tim những vết cứa linh hồn

Ta hãy yêu nhau bằng một nửa nụ hôn
bằng đắng cay của nửa cuộc đời lầm lạc
dẫu đơn phương vẫn lặng thầm qua miền bão tố
xa xăm…

Như những cánh chim thiên di
qua cánh đồng hoang
bạt ngàn nước nổi
sóng có lạc bờ
bờ đâu lạc sóng
anh vẫn là bờ sao mãi… lạc em?

 

Nhà báo nhà thơ Phùng Hiệu
Nhà báo nhà thơ Phùng Hiệu

 

  • NGÔ THỊ HẠNH

BÍ MẬT CỦA HẠNH PHÚC

Bí mật của mẹ nằm trong tay mẹ
gạo nấu thành cơm
nước lã thành chất dưỡng nuôi thân thể
huyền diệu ấy lẽ ra là hạnh phúc
ai có thể ngờ

Mẹ quét nhà, rác chảy ra sân
cha quét nhà, rác chảy vào ngực mẹ
rát buốt
khối u chiếm hữu ngàn đời ghen bóng ghen gió
khối u gia trưởng ngàn đời đánh đập chửi thề khi chẳng được nuông chiều
bi kịch gia đình ai biết nguyên do?

Mẹ rửa mặt
mồ hôi hòa tan vào nước
cha rửa mặt
giọt mặn chảy vào đôi mắt mẹ cay
hoa tàn
nắng tắt

Nhức nhối giận thân mình
con không biết đời là cõi khổ vạn năm
rồi khóc

Yêu con
cha cần mình đổi thay
yêu con
mẹ có quyền kiêu hãnh
tổ ấm biết giật mình lúc sắp lung lay

Biết đâu
chỉ một cái nắm tay
có thể cha trở về với mẹ
trở về với chính mình bản thể yêu thương
nắng cũng vịn tình đứng dậy.

Nhà thơ Ngô Thị Hạnh
Nhà thơ Ngô Thị Hạnh

 

  • VƯƠNG CHI LAN

PHỐ BÂY GIỜ LẠ LẮM!

Đêm qua đi
thật vội vàng
lách tách rơi giọt nồng
con chữ đeo mang phận người
em kể về anh những điều mộng ước
chưa bao giờ thành hiện thực
một lời hẹn trước bỏ lỡ phía sau.

Em nhớ về anh!
bàn tay em gõ
loang ngày nỗi đau
trên bàn phím nhỏ
vì sao thế anh?

Chúng mình mất nhau
ly cà phê bốc khói
quán Trúc còn đây
hai chiếc ghế năm xưa còn nguyên màu lá cỏ
vẫn bên nhau nhớ thương tình ta đó
những ngón tay lướt mau trên bàn phím
xé nỗi đau vụn vỡ niềm yêu.

Có khi anh chẳng biết
Sài Gòn bây giờ thật lạ
nắm tay rồi mà cứ ngỡ như chưa…

Có yêu anh thì nói là yêu
có thương em thì nói là thương
không như chúng mình ngày trước
tìm đường nói quanh
ngoài kia yến yến oanh oanh
thời còn e thẹn
tim anh bồi hồi
bây giờ phố lạ lắm rồi
thương thương nhớ nhớ…
Bờ môi tự tình.

vcl

 

THƯƠNG HOÀI QUÊ HƯƠNG

Tôi thương đất nước tôi
Mà không thể mở lời
Tôi yêu biển quê tôi
Biển mặn đắng không lời…

Tôi yêu con nước nhỏ
Chảy vào lòng tôi khóc
Gồng mình cong sợi tóc
Biển thậm thụt vơi đi…

Tôi vỗ về hải âu
Cánh bay trong giới hạn
Tôi sờ lên mái đầu
Vấp nếp nhăn vầng trán…

Dưới lòng sâu biển khóc
Hạt cát rời quê hương
Biển chiều xanh ngan ngát
Ai thương hoài quê hương?

Vuong Chi Lan dem tho
Nhà thơ Vương Chi Lan

Biên tập: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.