Muôn hoa tươi thắm – Nhiều tác giả
may mắn quá cõi nhân gian chật hẹp
vẫn còn đây mùi tết
mùi ngàn năm trong hơi thở Việt Nam
mùi quê nhà dân dã bánh chưng xanh
mùi rơm rạ cưu mang ngày khôn lớn
Năm mới Netvietnet.org kính chúc Quý anh chị em và các bạn nhà thơ, nhà văn, nhà báo, nhà phê bình, nghiên cứu, những người yêu văn chương…
VẠN SỰ HANH THÔNG
MUÔN ĐIỀU KHỞI SẮC
SỨC KHOẺ DỒI DÀO
AN VUI HẠNH PHÚC.
♥ NGUYỄN THỊ ÁNH HUỲNH
Chợ Xuân
Hàng xóm vô tình em lấn anh
Em đi chợ bằng nỗi lòng ngày hăm bảy
Anh cười đặt bao lì xì trên bó cải
Xanh cả xuân và xanh cả em
♥ LÊ MINH QUỐC
Về quê ăn Tết
Chuyến tàu lướt trong đêm
Đi về miền xa lắc
Tôi dỗ tôi ngủ yên
Mưa khuya còn dè dặt
Bước xuống một sân ga
Lạnh run từng chân tóc
Tôi gặp lại quê nhà
Như chạm vào gió lốc
Trái tim bỗng run lên
Từng âm thanh khô khốc
Vòm cây ngủ ven đường
Thở thì thào mệt nhọc
Đi trên con đường quen
Thấy nhói trong lồng ngực
Người tình cũ lãng quên
Chập chờn trên ký ức
Hàng rào trước nhà em
Lẻ loi hoàng hoa cúc
Đà Nẵng đêm cuối năm
Sương lờ mờ trước mặt
Con đường Triệu Nữ Vương
Có tôi đang dè dặt
Trở về trên quê hương
Chân đi không chạm đất…
Tiếng lòng lặng lẽ
Đôi khi cần níu giữ lại giấc mơ
từ thăm thẳm những gì đã mất
cuộc đời anh có là trang sách nát
có là em là nhụy thắm hương đời?
có là ngọn gió rong chơi
đi qua trần gian để rồi không dấu vết?
anh soi gương thấy hình hài đường nét
đã trẻ thơ đã suýt già nua
thèm một tiếng cười đùa
trên môi em sao mà xa lạ quá
anh ngước mắt nhìn trên vòm lá
tìm tiếng chim reo tìm lại tiếng người
ngày đầu xuân lang chạ dòng đời
may mắn quá cõi nhân gian chật hẹp
vẫn còn đây mùi tết
mùi ngàn năm trong hơi thở Việt Nam
mùi quê nhà dân dã bánh chưng xanh
mùi rơm rạ cưu mang ngày khôn lớn
mùi kẹo mứt vô tư thơm lá nõn
mùi lễ phép dạ thưa
mùi gia phong trong gió giao mùa
mùi nếp nhà vẫn còn nguyên vẹn đấy
hãy nhận lấy một dòng đời đã chảy
có hoa hương và gai nhọn đan xen
có trắng và đen
có tuyệt vọng lại trổ mầm hy vọng
có buồn vui lẫn lộn
lại một ngày lại đến lại đi
câu thơ anh như một bóng trăng quỳ
trên bậc cửa đang chờ em bước đến
không bước chân reo thì hoa cũng thắm
anh nhận lấy một bông hoa tươi tắn
an ủi lòng bằng tiếng gió đầu năm
nghe trong hương trầm
mùi của tết đã về yêu dấu nhé
câu thơ bình yên
tiếng lòng lặng lẽ
anh viết cho anh, anh tặng lại cho đời
không như cá ngáp
tênh hênh nằm trên thớt
mùa tình đã Tết
anh nhủ lòng hãy nhận lấy mùa xuân.
♥ LÂM XUÂN THI
Hạnh phúc
Thiên thần lớn sinh ra thiên thần nhỏ
Ở nhà anh sao thấy giống thiên đường
Chỉ cần thêm một nụ hoa vừa nở
Là mùa nào cũng giống một mùa xuân…
♥ MẶC YÊN
Nhớ Huế về thăm
Huế ơi ! Nhớ mấy cho vừa
Nước non ngàn dặm tàu đưa ta về
Dẫu rằng cách trở sơn khê
Nặng tình với Huế ước thề từ xưa
Đường đi dẫu nắng cùng mưa
Hải Vân trùng điệp núi chừa lối qua
Lăng Cô hải vịnh bình sa
Đèo cao lũng thấp thông ca bốn mùa
Đây rồi Đồng Khánh Đông Ba
Ngọt ngào giọng Huế thiết tha dịu dàng
Sông Hương trăng nước mơ màng
Câu hò mái đẩy nhặt khoan đêm ngày
Về thăm xứ Huế hôm nay
Thỏa lòng thi khách vơi đầy nỗi riêng
Sáu vai nối nhịp Tràng Tiền
Gợi bao thương nhớ đôi miền Bắc Nam
Nam Bình điệu lý hò khoan
Nam Ai nức nở thở than một mình
Huế thương ơi! Biết bao tình
” Hữu duyên thiên lý” là mình với ta
“Đây thôn Vĩ Dạ” ngày xưa
Mà chàng thi sĩ bây chừ nơi mô?
Hoàng Thành Lăng tẩm Cố Đô
Tháng năm trầm mặc cơ đồ Tổ Tiên
Kìa O nón lá che nghiêng
Dáng đi yểu điệu như tiên giáng trần
Xa trông ngọn núi Túy Vân
Nghe chuông Thiên Mụ vọng ngân cung buồn
Thuyền trăng lờ lững sông Hương
Tháng năm chở nặng sầu thương nhớ người!
♥ DUNG THỊ VÂN
Xuân đợi
Ai ngồi vớt bóng xuân sang
Để nghe mùa gội ngỡ ngàng cuồng say
Hoa đào rụng nắng nghiêng bay
Hoa mai vẫy gọi tháng ngày non thưa
Có người đếm tuổi chiều mưa
Trang thơ tình giấu vẫn chưa hẹn dòng
Lật tròn ký ức mùa đông
Mà nghe cơn gió ngang lòng cộng nhân.
Mùa xuân hoa đỏ phân vân
Vô tình lá rụng – bao lần lá chao
Xanh thăm thẳm – biếc phương nao!
Ta còn nhan sắc – lẽ nào đêm nghiêng!
Nhớ ngày Tết – tiếc tháng Giêng
Hỏi miền khắc khoải người riêng nỗi niềm
Trăng xa khuyết bóng lưỡi liềm
Ôm tình vạn dặm áo xiêm người về…
♥ DIỆP TỬ
Kiên Giang vào Xuân
Đông giao mùa, Tết nôn nao khắp phố
Lá thôi ướt mình… rạo rực hương Xuân
Đoàn thuyền khơi xa lướt sóng vui mừng
Đầy tôm cá, thỏa bao ngày gian khổ
Đàn con xa quê nay về đầy tổ
Nồi bánh gia đình đầy lửa yêu thương
Chiều vang vang bài vọng cổ tỏ tường
Ly rượu nồng cay… thơm mùi nếp mới
Phố thị ngày Xuân tưng bừng, phơi phới
Trai, gái hẹn hò… mơ ước chung đôi
Nhộn nhịp đường hoa duyên nợ đâm chồi
Lời hạnh phúc… thầm trao trong ánh mắt
Trời chuyển Xuân lòng người nhiều cung bậc
Kiên giang quê mình tất bật những thành công
Cùng chung sức thỏa bao ước mơ hồng
Dang tay đón vươn đến tầm cao mới
Tôi cất tiếng ca khi lòng nô nức
Đất nước thanh bình, Kiên Giang vào Xuân.
♥ CHU THỤY NGUYÊN
Giấu trong ngực áo hương cuối năm
1.
quày quả đi. quày quả về
một bông xưa rụng. nhiêu khê nỗi buồn
đầy gió. gió đẩy vực truông
giấu em ngực áo. chặng đường đeo mang.
2.
bão tuyết. cứu rỗi lời than
một vòng nguyệt quế. hai hàng lệ mưa
góp thêm nắng quái. cợt đùa
lựa. trong thanh mảnh. lòng thưa thớt buồn.
3.
cuối năm. nắng rụng tuồng luông
chạnh thương mái đẩy. mơ suông chút tình
thuyền neo. chở nhớ lênh đênh
gùi thương bỏ lại. một mình lẻn đi.
4.
diễm châu. mùa gió nhu mì
phơi sương bao độ. nợ gì cùng xuân ?
quày quả xa. quày quả gần
mỏi nghe hương Tết. lần khân chưa về…
♥ HÀ ĐÌNH NGUYÊN
Em không về Cù Lao Phố
Đưa em sang Cầu Ghềnh
Nắng vàng Cù Lao Phố
Nhà ai mai nở rộ
Xuân sang rồi – nhẹ tênh!
Từng bước em ngại ngần
Tuồng như còn xấu hổ
Làm dâu Cù Lao Phố
Có gì phải phân vân?
Xuân nay chẳng còn xuân
Nhà ai mai vẫn nở
Ngõ vào Cù Lao Phố
Đợi hoài một bàn chân
Em thôi sang Cầu Ghềnh
Tôi nhìn tôi: bóng đổ
Giữa trưa Cù Lao Phố
Nhịp cầu bỗng chênh vênh!
Chiều Xuân năm cũ
Chao, nhớ chiều xưa… những chiều xuân
Bến nước cầu ao bước gập ghềnh
Nước tràn sóng sánh theo nhịp bước
Ai xắn quần đen trắng bắp chân…
Bờ tre lá hát gọi xuân về
Vàng rơi theo gió lạnh se se
Dòng sông lờ lững buồn không chảy
Bến vắng dùng dằng một chiếc ghe
Liêu xiêu đầu ngõ một cây nêu
Lá phướn bay theo gió trở chiều
Pháo lẻ lâu lâu tì tạch nổ
Cố động không gian vốn tịch liêu
Thương nhớ… thôi đành, đã quá xa
Sân mai trơ trụi cội mai già
Có dồn thương nhớ từ xa vắng
Để đến Tết này lại đơm hoa.
♥ PHUONG ANH NGUYEN
Anh đến
Có phải anh là bình minh rọi sáng
Lay hồn em tỉnh dậy sớm xuân tươi
Như cựa mầm xanh chim hót hoa cười
Tiếng mưa rơi ngỡ tiếng người thủ thỉ
Bao đông qua buốt giá dài lặng lẽ
Lá vàng rơi rải lối bước em về
Nhủ lòng âm thầm ôm trọn lấy tái tê
Ru ngủ mình trong não nề u ám
Rồi anh đến ,tất cả như bừng sáng
Đông lùi xa,xuân ấm áp ngập tràn
Ánh sáng cuối đường hầm rọi sáng khắp nhân gian
Em bừng dậy
Ngập tràn trong hạnh phúc
Anh đã đến
Hay mùa xuân tỉnh thức!
♥ HÀ THẮNG LÊ
Thôi về
Thôi về thủ thỉ cùng ta
Ngày xanh đã thấp thoáng tà huy bay
Đưa người chẳng dám cầm tay
Sợ dan díu ấy lại dày vò thêm
Thôi về bài thủ thỉ cùng em
Cần chi đến sợi lạc mềm buộc nhau
Tình nào chẳng gặp lao đao
So đo tình cuối tình đầu mà chi.
♥ LÊ GIAO VĂN
Trái Nguyên Tiêu
Nhụy tình đẫm ngón tay thơ
Nguyên Tiêu treo lững giữa bờ ngực Xuân
Bồi hồi túi kén mười lăm
Còn nghe trăn trở kiếp tăm tơ xưa ?
Biết người còn ngóng trăng trưa
Còn bay vạt lụa buổi xưa qua câu
Biết tìm và biết tìm đâu
Thôi vùi ký ức trên đầu hoa râm
Đường trăng…ngút mắt xa xăm
Đêm qua lỡ cắn Trái Rằm Nguyên Tiêu
♥ PHẠM THANH TÙNG
Tình Xuân bất tận
Muôn hoa trổ sắc xuân ngời
Lung linh vạt nắng rộn lời chim ca
Sáo diều vi vút ngân nga
Em thơ vắt vẻo trâu ta trên đồng
Vườn xanh chao liệng bướm ong
Sông quê êm ả đôi dòng ngược xuôi
Biển lam tung bọt sóng cười
Bình minh rực tỏa ấm tươi cuộc đời
Phố phường thêm trẻ thêm vui
Xóm làng rộn rã tiếng cười mừng xuân
Tưng bừng ông địa ông lân
Cùng đàn em nhỏ tung tăng nô đùa
Bên song tựa cánh rèm thưa
Nàng xuân ấp mộng tuổi vừa tròn trăng
Thơ ngây in nét chị hằng
Nâng đàn nắn tiếng tơ vàng ngày xuân
Đất trời liền dải hòa chung
Khắp nơi vạn vật không ngừng sinh sôi
Muôn hoa trổ sắc bên trời
Tình xuân bất tận, muôn đời xuân ơi…!
♥ HỒ XUÂN ĐÀ
Xuân họp mặt
Chiều giáp tết, cả nhà đi viếng mộ
Khói hương trầm hòa lẫn với màu sương
Đường thênh thang, những linh hồn mở cửa
Đón mùa xuân, hơi ấm rất tình người
Cha mất sớm nên mẹ già trước tuổi
Mắt nhòa dần hun hút những đường kim
Từng chiếc áo may cho con từ thuở
Mẹ không ngại ngần thao thức từng đêm
Ngày cha đi, vườn nhà xơ xác lá
Cây bưởi sau hè thương nhớ thiếu mùa bông
Đàn con dại, mẹ hai vai trĩu nặng
Đôi tay gầy dìu dắt bước con qua…
Những mùa xuân dõi mắt nhìn hương khói
Vún ven từng ngày mong mỏi nỗi lia thia
Hay tiếng than côn trùng kêu nhắn gửi
Mẹ thì thầm câu chuyện thắm tình quê.
♥ LƯƠNG CẨM QUYÊN
Vị quê
Sông khoác áo xanh lên cánh đồng mỗi sớm
Đàn sáo cõng mùa trên đôi cánh chiều quê
Phù sa ngậm xuân thì con gái
Vuốt lườn đê con nước lớn ròng
Chúm chím môi thơm mời lữ khách bên sông
Dừa đứng chải tóc dài trong gió
Nắng vừa ghẹo má em ửng đỏ
Chiếc đò ngang níu vạt áo bà ba
Tôi lạc bước trong vườn cổ tích lạ
Biếc xanh tết về cây trái kể chuyện tình
Thương con sông dăng díu tím lục bình
Vàng điên điển khói bếp chiều thơm lựng
Tôi ngước lên vòm trời quê biêng biếc
Gió thả tôi thơm giữa vị quê.
♥ VƯƠNG CHI LAN
Sông xanh nỗi nhớ!
Có dòng sông mát xanh tràn nỗi nhớ
Kỷ niệm nào giấu chặt một vòng tay
Con nước vơi lại đầy trong nhịp thở
Chở vui buồn theo khúc nhạc xa bay…
Con sông nhỏ ru mình ôm lòng phố
Những đường cong thon thả mướt làn da
Như em gái khoe áo dài tha thướt
Bước qua nhau trong nắng gió chan hòa
Sông những muốn níu chân người ở lại
Thành phố soi mình bong nước lung linh
Đất hào phóng, cho long người hào hiệp
Sông ở đây luôn ấm áp chân tình
Ai đã đến một lần thôi… nhớ mãi
Bến Nhà Rồng con song vỗ xôn xao
Dòng sông trẻ như tình yêu mãi trẻ
Lắng đọng trong em nhịp song ngọt ngào.
Biên tập: Vương Chi Lan