Bước chân qua dại khờ – Vương Thiên Nga

Qua qua – lại lại
Phố vẫn thơm người
Vẫn em vẫn anh
Chúm chím môi cười…

 

Nhà thơ Vương Thiên Nga

 

LẶNG LẼ NƠI NÀY

Sài Gòn chiều mưa đổ
chất ngất nỗi bơ vơ
trong lòng người giông tố
bước chân qua dại khờ

Em còn duyên nợ gì?
sao níu chân ở lại
gió luyến tiếc điều chi
chiều nay xao xác mãi…

Hãy đưa em trở về
ngôi nhà xưa vị cũ
như người già về quê
như trẻ thơ vừa ngủ

Giọt mưa rơi xứ lạ
không khóc cũng chẳng cười
người nửa thật nửa giả
trong héo ngoài vẫn tươi

Góc phố chiều cô độc
câu thơ nguệch ngoạc buồn
khói bay vương bờ tóc
mắt cay nồng xót thương!

 

Nhà thơ Vương Thiên Nga lao động là niềm vui.

 

ĐÊM SÀI GÒN

Ồ!
Có người đi chưa về
Có bạn lâu không gặp
Còn ai, còn ai nữa?

Em!
Những ngày dài lo toan
Những vui buồn cô tịch
Những ấp ủ dần tan

Em!
Hạnh phúc không tự có
Hạnh phúc chưa về tim
Hạnh phúc còn đâu đó…

Ôi!
Chờ đợi một niềm vui
Chờ đợi điều hạnh phúc
Chờ mãi đến bao giờ?

Ơi!
Người đi… vẫn chưa về
Người về nào đâu phải
Tàn cuộc rồi chia hai…

 

 

nguồn internet

 

SÀI GÒN CỦA EM

Một ngày nắng lên
Ta không còn ngồi khóc
Một ngày lá tươi non
Là chồi cây vừa nhú
Bao niềm vui ấp ủ
Dường như về quanh ta
Ngày của nắng
Ngày của gió
Và ngày của ta
Niềm vui
Tất thảy được thăng hoa…

Một ngày nắng lên
Rộn ràng cười nói
Những nỗi buồn chưa quên
Trên hè khô ráo
Anh nắm tay em
Qua qua lại lại
Hương khói cà phê
Trên tay người đọc báo
Đang nói về chàng thư sinh ba lần nhặt giày
Trương Lương đắc đạo.

Kể cũng lạ…
Trong cà phê sáng
Nghe chuyện xưa – nay
Chuyện thực – chuyện ảo
Qua qua – lại lại
Phố vẫn thơm người
Vẫn em vẫn anh
Chúm chím môi cười…

Kể cũng lạ…
Mới ngày hôm qua ta ngồi ta khóc
Thương nhớ một người
Tưởng chừng không thể sống…
Thế mà sáng nay
Qua phố mỉm cười
Thẹn thùng mắc cỡ
Giữa phố đông người
Em em anh anh chị chị…

Kể cũng lạ…
Trao hết nụ cười
Mở toang cánh cửa lòng
Không khép lại
Ấm áp tình người
Một ngày mới nắng lên
Tình người vẫn không quên
Trôi xuôi vào kỷ niệm
Ôi…! Sài Gòn của em.

 

nguồn internet

 

SÔNG XANH NỖI NHỚ!

Có dòng sông mát xanh tràn nỗi nhớ
Kỷ niệm nào giấu chặt một vòng tay
Con nước vơi lại đầy trong nhịp thở
Chở vui buồn theo khúc nhạc xa bay…

Con sông nhỏ ru mình ôm lòng phố
Những đường cong thon thả mướt làn da
Như em gái khoe áo dài tha thướt
Bước qua nhau trong nắng gió chan hòa

Sông những muốn níu chân người ở lại
Thành phố soi mình bóng nước lung linh
Đất hào phóng, cho lòng người hào hiệp
Sông ở đây luôn ấm áp chân tình

Ai đã đến một lần thôi… nhớ mãi
Bến Nhà Rồng con sóng vỗ xôn xao
Dòng sông trẻ như tình yêu mãi trẻ
Lắng đọng trong em nhịp sống ngọt ngào.

 

Nhà thơ Vương Thiên Nga miên man đường sách ở Sài Gòn.

 

HẠNH PHÚC NÀO TRÊN TAY

Em đuổi theo một người
Chạy hoài không đến đích
Gió thổi ngược tóc bay
Bay hoài vào cổ tích…

Tôi thảng thốt có lần
Ai vô tình như thế
Tám năm dài vô kể
Mà tôi quên nhận lời!

Phải chăng đời vay – trả
Hết trả rồi thì vay
Ai chưa từng vay – trả
Vô vị kiếp sống này

Cánh hoa dầu xoay bay
Đôi mắt buồn biết nói…
Mùa xuân chưa trở lại
Hạnh phúc nào trên tay?

Biên tập: Vương Thiên Nga

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.