Những đóa hoa tim dâng mẹ – Mùa hiếu hạnh – Nhiều tác giả
Trần Huy Minh Phương
Từ ngày mẹ sinh
chú kể, ngày mẹ sinh mưa nhiều lắm
giọt nắng cứ xiên bên tàu chuối
ngày mẹ sinh gần vườn sala
hoa sala từng chùm thơm rụng
hương sala bay qua vòm nhà
Nhà thơ Trần Huy Minh Phương
gió ì đùng trên nóc nhớ tuổi thơ
mẹ gọi về câu hát những ban mai
ngoài sân tràng hoa đã nở
vườn sau xuân bốn mùa
cha từ đồng về thơm rơm chân rạ cuống nỗi vui ngày con khóc rực đầu tiên
cha ru mẹ bằng nụ hôn đầy nhựa sống ám mồ hôi trên lưng trần ngực nhẫy
con cứ khóc trong vòng tay bừng hoa nắng
con qua miền thương ấy
như cây lúa xanh mởn theo ngày
như cây tre rì rào lọn gió
như bờ rào dâm bụt gọi về trò chơi trốn tìm
tuổi nhỏ bay lên theo những cánh diều
rụng trong tôi chiều nay trong cơn mưa phiêu dạt
rụng chiều nay những long lanh gọi về
chú kể, cô kể, nội kể,… lời kể ngày xưa đuổi riết giấc mơ hoang
tôi gọi nắng và bên cội sala nghe chuyện xưa
hương miên miết
tôi ngủ quên bên cây sala tự lúc nào không rõ nữa
chỉ còn nghe tiếng dép mẹ đang quét sân phai vàng mùa lá trút
chỉ còn nghe cha đang tắm vội sau ngày đồng xa
phèn váng mỏng viền mơ
trôi…
tôi trôi trong những bờ thương ngày cũ
mà xanh rì trong bụi lấm giữa ngày rong
tôi đi
vẫy gió và nắng réo từ đồng xa
chú chuột rúc sau mép lá nhà bếp vói ra tiếng cười gọi tôi về trò chơi Thiện – Ác
mây lừng lững bay về trên chái bếp
mẹ, mẹ ơi…
mưa nhòe phố nhói, lúc 20 giờ 20 phút, ngày 13.4.2013.
Hoa sala
Phan Trung Thành
Một đêm trăng
Đêm trăng phương Nam tôi gọi điện thăm mẹ
mẹ ơi trăng quê mình sáng không?
nơi con ở trăng chếch phía tây
sao lưỡi cày ủ
mẹ bảo
trăng không sáng nhưng mẹ nhìn rõ
không cần trăng chếch phía nào
mây mỏng dính trăng
sóng chập chờn run rẩy mong con…
Mong con mẹ lên chùa cầu tự
mong con mẹ xuống chợ kết hoa
mong con mẹ bơi vượt Tam Giang, trườn lên dãy Trường Sơn
để làm gì con không biết
sau này, bà nói mang nước ngọt
cho ông
một ánh chớp qua trời
mẹ không nhìn thấy đêm trăng, không thấy mây bay
từ ngày họ báo tin ông nằm lại đâu đó trong rặng Trường Sơn già
Mẹ mãi nhìn hướng mong con…
Bình Chánh, tháng 6, năm 2007
Nhà thơ: Phan Trung Thành
Chở Mẹ đi chùa
Mẹ giờ ngấp nghé đồng quê
Chén cơm vơi bát nước chè ứa xanh
Trời ban tuổi Phật hộ thân
Cúi đầu con lạy tạ vầng thái dương
Ở đâu tiên bụt trăm đường
Bằng đôi tay mẹ vùi thương lên đầu
Nhọc nhằn đất thấp trời cao
Còn đôi vai mẹ vững vào giấc khuya…
Dừng xe ngoài trước cổng chùa
Khói thơm bay kín dọc mùa báo ân
Ai còn chấp trước xa xăm
Bỗng dưng con nhớ siêu hầm thuốc xong !*
* sắc thuốc Bắc để mẹ uống hàng ngày
Nhà báo Hà Đình Nguyên
Hà Đình Nguyên
Ru mẹ
Mẹ ru con, mới ngày nào
Đong đưa cánh võng ngọt ngào lời ru
Mà nay lửa hạ, khói thu
Hai mươi năm ấy biệt mù về thăm
Mẹ chưa tròn giấc bao năm
Mình gầy, vóc hạc dáng nằm trở trăn
Mẹ ơi, cánh hạc nhọc nhằn
Con xin là bãi cỏ năn dâng người (*)
Về đây ru tiếng à ơi
Kính dâng lên mẹ những lời yêu thương
“Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau” (**)
Mẹ ơi trong giọng ca dao
Con xin dìu giấc mẹ vào bình yên
Những ưu tư. Những muộn phiền
Tan đi. Để mẹ còn riêng giấc nồng
Như xưa con được bế bồng
Giờ con lại hát bài đồng dao xưa
“Cái cò đi đón cơn mưa…” (***)
Mẹ ơi ru mấy cho cừa lòng con
Chỉ mong giấc ngủ mẹ tròn…
10/1994
(*) Cỏ năn và củ là thức ăn của loài hạc
(**) (***) ca dao, đồng dao
Về với Mạ
Mạ tần tảo nơi miền quê nghèo khổ
Nắng miền Trung khô khốc ngọn gió Lào
Gánh hàng rong suốt Đông Hà, Cam Lộ
Quãng đường xa, nắng lóa khản lời rao
Đôi quang gánh oằn một đời cơ cực
Đổi cho con chút chữ nghĩa sách đèn
Vắt mồi hôi ky cóp thành giọt mực
Trang vở nào cũng có mùi hôi quen
Con xa quê vào phương Nam trọ học
Chiều tha hương dõi mây trắng cuối trời
Mạ ngoài tê trắng màu mây trên tóc
Gậy trúc lần ra chống giậu mồng tơi
Đêm phương Nam nằm nghe con sóng vỗ
Vẳng đâu đây câu vọng cổ xuống “xề”
Nghĩ ngoài quê mạ trằn trọc không ngủ
Tiếng “ầu ơ” vẫn réo gọi con về
Ơi miền Trung hẹn ngày về cố quận
Vụng về têm cho mạ mấy miếng trầu
Thuốc Cẩm Lệ khẽ khàng tay con vấn
Điệu Kim Tiền se sẽ hát từng câu
Về với mạ nơi khô cằn sỏi đá
Sửa mái tranh, ngăn nắng rộp da mồi
Đôi quang gánh đã một thời vất vả
Con về rồi, quang gánh nhé – nghỉ thôi!
1.11.1993
Nhà thơ Phạm Phương Lan
Phạm Phương Lan
Qùa muộn
Mùa xuân nào đi qua
Trên cánh đồng cỏ dại
Cánh hoa nào sót lại
Với nắng hè nôn nao.
Và mùa thu mòn hao
Trên vai gầy mẹ gánh
Mái đầu xanh đen nhánh
Tuổi thơ con đi qua.
Mẹ ơi! Con nhận ra
Dáng mẹ gầy thầm lặng
Lưng còng còn ủ ấm
Cho đời con nảy mầm.
Và mẹ ơi chồi xanh
Con lớn theo theo năm tháng
Trước cuộc đời xán lạn
Ước mơ bay cao vời.
Mẹ vẫn một mình thôi
Suốt cuộc đời tần tảo
Mẹ ơi con sẽ bảo
Mùa đông khoan đến gần.
Con sẽ là chồi xanh
Nở hoa hằng ước muốn
Xin một lần, dẫu muộn
Về dâng tặng mẹ yêu.
Nhà văn Thanh Bình Nguyên
Thanh Bình Nguyên
Thơ tặng mẹ
Mẹ đã xa quê năm mười tám
Dấu kín trong tim nỗi nhớ nhà
Con nay cất bước về quê ngoại
Mang cả tình yêu của mẹ hiền
Quê mẹ đó nơi vùng sông Mã
Lúa đồng xanh cỏ mượt chân đồi
Nhớ những chiều hái hoa đuổi bướm
Tuổi thơ con lơ lửng cánh diều bay
Quê mẹ đó màu xanh mát rượi
Hòa vào lòng tình cảm cánh đồng quê
Và dáng chiều ngả nghiêng của ngoại
Tiếng trầm buồn ru con ngủ giấc say
Con đã đến quê mẹ hôm nay
Sao nghe ấm tim con khó tả
Giữa nỗi niềm vất vả quê hương
Để yêu lắm mẹ ơi – quê mẹ
Lạc đường sám hối
Nếu mắt mẹ chợt buồn
Khi con đang phạm lỗi
Thì ánh nhìn mở lối
Dẫn con qua bình yên
Nếu trái đất đứng im
Khi loài người mê muội
Thì vòng quay sám hối
Dẫn con đường đi xa
Lạc đường sám hối qua
Vô tình nào chẳng đến
Thất bại như ngọn nến
Loe loét chập chờn đêm…
Nhà thơ Vương Chi Lan
Vương Chi Lan
Con dìu mẹ đi…
Khi lạy Phật
Anh sẽ là đứa trẻ
Mùa Vu Lan nở rộ khắp phố phường
Chắp tay vào vụng về hơn cô bé
Hương trầm bay…
Nhẹ hẫng nỗi ưu tư
Mặt ngước lên mắt nhìn chư Bồ Tát
Lòng ăn năn!
Thấp thỏm…
Chữ hiếu vẫn chưa tròn
Ý kinh vang khúc nhạc…
Hoa sen nở dâng lên mười phương Phật
Khi chắp tay…
Hồn ngát hương thơm
Trái tim này…
Xin dâng lên Phật
Nhẹ cúi đầu lắng lòng sám hối
Hai tiếng mẹ ơi!… con chưa hết tội
Khi lạy Phật chắp tay con lần về sửa đổi…
Hương trầm bay… bay nhẹ ưu phiền
Búp sen hồng từ bàn tay tiên
Đẹp như lòng con vậy
Như mắt con đây
Như bàn tay chắp lại
Như lời khấn ăn năn
Hồn con tìm về bên mẹ
Một sớm rằm thật khẽ
Con dìu mẹ đi…
Ấm lên từ lòng mẹ
Nửa đời qua vội quá
Chưa lo đủ áo cơm
Bất hiếu với mẹ già
Giọt buồn len qua tóc
Tôi muốn… trừng phạt mình
Bằng những lời cay đắng
Nhưng mẹ tôi thầm lặng
Thắp lên một nén hương
Lặng thinh cơn xúc động
Muối dưa một đời người
Từ khi con bật khóc
Tóc mẹ giờ như bông
Con dập đầu tạ lỗi
Khóc trong lòng mẹ ơi!
Con bất tài – vô dụng
Để giọt buồn mẹ rơi…
Hoàng hôn vào lối nhỏ
Hai mẹ con không lời
Tiếng không âm trỗi dậy
Ánh trăng vàng buông lơi
Đêm nay trăng rất lạnh
Mẹ thắp nhang giữa trời
Ấm lên từ lòng mẹ
Sáng mai ấm mặt trời.
1.03.2014
BT: Vương Chi Lan