Mùa Vu Lan Ngô Thị Hạnh nhớ mẹ – Người đàn bà nào của ba bên ngoài cánh cửa – Ngô Thị Hạnh
Nuốt đêm
Con cúi nhìn
vết xước nơi tâm lồ lộ
con tự dán nỗi đau vào mình
người ta trưởng thành từ ngộ nhận
mẹ đau khi con ngày đêm gim gai nhọn vào thân
Tìm chút hoan lạc
ngàn năm nuối tiếc
hạnh phúc vẹn toàn
khi tâm được bình yên
tham chút hư danh
ngàn đời vọng tưởng
biết đâu đêm này mộng ảo, con à…
Nắng tắt khi chiều vàng vọt
nắng nuốt chửng tối tăm
sương xuống lạnh vai gầy thân mẹ yếu
dù con u sầu trời đất vẫn bình minh.
Nhà thơ nhà văn trẻ Ngô Thị Hạnh
Thương yêu chẳng bao giờ cạn
Trước khi ngủ
con nhớ mẹ thường sửa soạn chăn mền
kiểm tra tiền chợ
chu toàn ngày mai
Trước khi thức dậy
con nhớ mẹ đã thức
lo toan áo quần chén đũa
áo nào nhăn áo nào phẳng, đũa nào ngắn đũa nào dài
mẹ đều nhớ rõ
con và bố lỗi lầm sứt mẻ động trời
mẹ quên rồi từ lúc đêm mê
Nước mắt buổi sáng trong veo vì mẹ
thương yêu sao chẳng bao giờ cạn?
tự khóc mình mãi si mê
đắm chìm trong những vũng tình gian thế
nước mắt chảy xuôi chưa một lần biết ôm hôn mẹ
lặng nhìn đôi tay sắp tàn tạ của người
Trước khi cầm tay người tình
con nguyện mẹ ngừng lo toan cho người khác
một chút thôi mẹ thở vì chính mẹ
xót thương tung buồm vượt đắm sông mê.
Dòng sông tình mẹ
Tặng những người mẹ có con nhiễm chất độc da cam
Mẹ úp mặt vào tay
Giọt mặn ứa ra từ trái tim mang trong mình sự chết
Tiếng súng đã ngưng
Nỗi đau lớn hơn cơ thể
Đổ vào đâu
Nước mắt màu da cam có hình hài chảy xiết
Mẹ ơi, nụ sen nào hóa thạch
Nụ sen nào lay động mẹ hôm qua
Nắm bàn tay mẹ
Cho con chia sẻ vụng về…
Tiếng gọi “Mẹ!” nghe như tiếng súng
Mẹ giật mình hạnh phúc đượm cơn đau
Thôi khát đắng mẹ ơi xin giang cánh
Sinh mệnh này cũng đã được đỡ nâng
Mẹ úp mặt vào con
Mẹ úp mặt vào con nỗi đau ngừng tạo tác
Dòng sông tình ngăn được bão giông
Mẹ úp mặt vào con
Đóa sen bung cánh.
Người đàn bà nào của ba bên ngoài cánh cửa
Ngày giọt nhớ uống từ đôi mắt mẹ
câu đồng dao dốc ngược kí ức buồn
mẹ nhặt mình từ giọng ba hằn học
mẹ cắt mình từ ánh mắt ba: thôi!
Người đàn bà nào của ba bên ngoài cánh cửa
phố nhiễu nhương với môi đỏ chân dài
con không hiểu chỉ nghe lời mẹ gắt
gọi ba về, nói con đói nghe không
Dạ con đói hay mẹ cồn cào đợi
bữa cơm chiều để lỡ món canh thương
ngoài cánh cửa ba có đang vui sướng
hay là đang mua lụy bán phiền…
Con thương ba đêm dài dông với bão
mẹ khổ đau đay nghiến những trận cười…
Người đàn bà nào của ba bên ngoài cánh cửa
có đáng giá bằng tiếng nấc con thơ
ba từng bảo tim ba đang buốt giá
con ra đời sưởi ấm cả mùa đông
Người đàn bà nào của ba bên ngoài cánh cửa?
BT: Vương Chi Lan