Thầm thương – Phan Đức Lộc
TÌM
Những giấc mơ đã mỏi sau chuyến viễn du
bên góc cô đơn vần thơ hạn hán
một làn hương thầm trôi qua bàn tay hoài niệm
chật lòng ký ức nhùng nhằng
Đừng tàng hình tình yêu bằng những điều giả dối
mòn hết giận hờn mới khớp nửa tim nhau
chờ chân trời mọc loài hoa chung thủy
qua ba vạn sáu ngàn ngày vẫn nguyên vẹn sắc hương
Chẳng thể bay lên như những cánh chim
thiên di hơi ấm bằng khát khao màu nắng
ngược núi
ngược sông
ngược giông
ngược bão
đến bờ ấm êm quên mất hạt niềm tin
Chúng ta thôi gọi nhau bằng những mật ngữ riêng
cỏ ven đê lặn sâu vào nỗi nhớ
tìm đâu khoảng bình yên ngày cũ
để niềm đau có chỗ trọ nhờ…
ĐI TẮT
Duyên số lặn trong những đường chỉ tay
chênh vênh giữa muôn trùng lối rẽ
con đường nào dẫn về bờ hạnh phúc
giấc mơ đêm qua tạc hình một ước nguyện bình minh
một ngày mở toang ký ức
chập chờn gió lạ
chùng chình lá rơi
chòng chành hoài niệm
chấp chới bờ môi
vẫn hằng nhớ vòng ôm ngày cũ
hương thầm đan rối sợi heo may
nơi ấy
xa
xa
xa
xa lắm
ngọn đồi bồ công anh thả trôi những chiếc chong chóng bay
để mầm yêu gối đầu lên nhau
thiên di về chân trời thầm lặng
lòng đất im phôi thai hình hài khát vọng
đợi xuân sang bén hơi ấm nồng nàn
chúng ta đi tắt những đường chỉ tay
gặp nhau giữa một ngày ngập nắng
ánh mắt em ngập ngừng sâu thẳm
đong hình anh đầy chật nỗi mong chờ…
THẦM THƯƠNG
Thầm thương những miền cỏ rối
tuổi thơ nằm ngủ triền đê
tiếng nghé ngập ngừng tìm bạn
giật mình đánh vỡ giấc mơ…
Thầm thương mảnh gầy lưng mẹ
trưa hè cấy lúa đồng chiêm
nắng bỏng đốt mòn áo bạc
mồ hôi rỏ thấm ướt mềm…
Thầm thương ngôi nhà tranh nhỏ
chiều chiều bếp đượm lửa hồng
khói lam giăng buồn mái rạ
tóc bà trắng ấm ngày đông…
Thầm thương cây đa rêu quán
vẫn hoài níu bước chân ai
lữ khách dửng dưng giã biệt
con đường xa tít buông dài…
Thầm thương nét sầu trăng khuyết
hương quỳnh len lỏi du êm
bầu mắt chạm dòng ủy mị
tình ca lạc giữa đêm huyền…
Thầm thương lục bình leo lét
theo dòng nước bạc đi hoang
con đò luyến bờ bịn rịn
sóng tròn gợn tỏa xênh xang…
Thầm thương trái tim phức cảm
trọn đời nén đựng đa mang…
NỬA ĐÊM
Nửa đêm rơi tiếng chuông chùa
giật mình đánh vỡ giấc mơ vô đề
làn trăng khuyết ấm môi thề
hôn màn đêm mỏng đê mê cuối trời
hương quỳnh tan loãng chơi vơi
vắt qua ô cửa nửa vời lẳng lơ
soi mình vào mảnh đêm mờ
vẳng nghe
khúc niệm nam mô
xa
gần…
BT: Vương Chi Lan