Trở lại trung đoàn – Trần Đức Tĩnh

Chào anh, chào em…
Chiến sự đã xảy ra
Bố là người chiến sĩ
Mang trong mình dòng máu Lạc Hồng
Bố không thể đứng trông,
khi Tổ quốc lâm nguy
khi lòng dân đang sôi sục
khi nước mắt chúng ta phải chảy
Không gì đau xót hơn
cảnh đất đai nhà ta bị kẻ khác chà đạp
Công nghiệp cha ông bị phủ nhận
Mặc dù chúng ta không muốn đánh
Nhưng kẻ thù cậy sức mạnh uy hiếp
Vì chúng ta đang muốn sống,
nên đã nhiều lần nhân nhượng,
nhưng kẻ thù ngỗ ngược không buông tha
Chúng ta muốn thân thiện,
nhưng bọn chúng lại vô cùng nanh ác
Vậy chúng ta còn gì khi nghiệp tổ bị phũ phàng
Chẳng lẽ cứ mãi cúi đầu cam phận?


Nhưng hỡi ôi!
Hào khí Đông A vẫn còn hay đã mất?
Đế chế Nguyên Mông đã phải chùn vó ngựa
Suốt bốn nghìn năm chưa một lần chịu khuất phục,
Vua Hùng nằm ngủ vẫn chưa yên giấc
Dẫu thế nào tự vệ là chính đáng
Chúng ta tin sẽ có bạn bè ủng hộ
Nhưng phải dốc hết sức tự cường
vì không ai thay chính mình…

Hạnh phúc là của gia đình,
còn tình yêu chính phải dành cho đất nước,
có cả anh, cả em và những gì thuộc về Tổ quốc
Ai cũng muốn sống an nhàn hưởng lạc
Nhưng không có cánh tay người chiến sĩ
thì các con còn gì để sống?
Bố không xin, mà thúc giục các con:
Hãy sống vì nhau, vì những gì ta muốn!
Cũng vì anh, vì em mà bố phải gạt nước mắt lên đường
Và ngay lập tức bố sẽ trở lại trung đoàn
Nơi bố đã sống và gắn bó một thời
Để cùng nhau sống chết, sẻ chia tình đồng đội

Khi bố đi rồi mẹ của con sẽ khóc
Vì các con ngây dại chưa hiểu hết sự tình
Đừng dỗi hờn như mỗi lần vắng bố
Nghe bố nói một số điều cần thiết
Bố bảo con ở nhà đừng quấy khó
Đừng bắt bố nai lưng làm trâu ngựa cợt giỡn
Đã đến lúc bố phải trở lại trung đoàn,
làm chiến sĩ như đã kể chuyện con nghe
Chí làm trai bố phải bảo vệ đất nước
Các con phải tuyệt đối chấp hành nghiêm
phải chăm ngoan mới xứng đáng học trò.
Rồi con sẽ lớn thành nhà trí thức
không hung tàn cậy thế đi uy hiếp
Sống chan hòa mới đem lại hạnh phúc
Bố không muốn máu xương mình phải đổ
Cũng không muốn kẻ khác phải tiêu tan
Nhưng vì tương lai của các con
bố phải trở thành chiến sĩ
Biên cương là bức tường che mưa chắn bão nhà ta đó
Biển đảo là sân chơi mà các con vẫn vui đùa nhảy múa
Các con cần phải hồn nhiên để phát triển
Lúc này đây lòng dạ bố đau như cắt
Bỗng nhiên ông hàng xóm ngang nhiên xây rào chắn lối,
bắt các con phải tắt ngấm nụ cười
Vậy vì lẽ gì bắt bố phải lặng im?
Bố nói thật lòng dạ cũng nao núng
Muốn ở nhà dẫn các con ra bờ đê thả diều
Nhưng nhà mình còn sân đâu nữa
để bố con mình căng cánh, dóng dây
Vì các con nên bắt buộc bố phải tiến
Bố sẽ là bố của các con khi thịt nát xương tan
Con đừng buồn, đừng khóc khi vắng bố
Hãy vui lên, khi đứng trên mảnh đất
nhà mình có một phần máu thịt bố bên trong
Dù trước mắt hay ngàn năm:
Nụ cười của bố sẽ dõi theo mỗi bước các con đi suốt đời

Bố ra đi không phải vì tên tuổi
Không vì hào quang hay vật chất tầm thường
tuy nhà mình mái tôn đang dột nước
khi vắng bố các con sẽ bơ vơ
Tội nghiệp lắm nhưng bố vẫn lên đường
Không thể khác vì bố phải:
Đi lấy lại nụ cười mang về cho các con
Nếu bố ở lại làng xóm sẽ hỏi: Bố mày là ai?
Các con sẽ xấu hổ vì mình có một người bố hèn nhát
Bố lạy con đừng níu áo khiến thêm ưu phiền
Hãy để bố đi và nhớ lời dặn…
Khi mẹ về thì bố đã lên đường.

Hà Nội, 17-5-2014

BT: Vương Chi Lan

Add a Comment

Your email address will not be published.

.
.
.
.