Xuân về nắng ấm vườn thơ – Nhiều tác giả
LÊ THANH MY
TẾT VẮNG
Đêm ba mươi ngọn gió rớt sau hè
Em khêu tàn tro cho lòng mình bớt lạnh
Những búp mai đã xòe ra năm cánh
Bàn tay còn nắm chặt đêm đông
Người ở đâu? cửa mở để chào không
Vắng một làn hơi, chim không về tổ
Tiếng pháo giao thừa lâm râm nở rộ
Trống ngực người thấp thỏm đợi òa vang
Đêm ba mươi đất thắp nụ cười vàng
Hồn khai mở dẫu năm tàn khép lại
Ai xông đất xông dùm ta nhẫn nại
Hết năm này, năm nửa … vẫn chờ nhau.
NÓI VỚI MỘT BÔNG HOA BUỔI SÁNG
Chầm chậm nở thôi
Kẻo rơi vãi hạt sương trên mặt người thiếu phụ
Tối qua nàng đã đứng yên trước cửa đợi chồng
Tiếng chó tru còn vọng phía cuối sông
Xin hãy đợi ngọn gió giã từ màn đêm
Nó đã lẻn vào trong giấc mơ người đàn bà đi đêm cùng khách
Người đàn ông sẽ rủ bỏ tất cả khi trời chưa sáng bạch
Khoác lên mình tấm áo tu mi
Đừng vội khoe
Phơi phới xuân thì
Những đường cong sẽ phiêu dụ lũ bướm ong phờ phạc
Cuộc vui nào mà không chốc lát
Hơi ấm sẽ thổi tràn trinh nguyên
Sự trinh nguyên mở then cho nụ cười
Em sẽ hiểu thế nào là đam mê nhả nhụy
Hãy mở tung thân xác trước sớm mai hoan hỉ
Giọt nắng cố vẫy vùng trong choáng ngợp
Những cuộc dấn thân từ ngày mới bắt đầu
Không còn gì để lựa chọn nữa đâu
Kiêu hãnh hay âu sầu
Chầm chậm thôi…
Sẽ đến!
GIỠN CÁT
Ngồi bên một chút rồi thôi
Ta không phải sóng
Ru nôi cả đời
Mấy khi ở chốn trùng khơi
Một ta
Và một buồn vui cợt đùa
Có khi mình chẳng bán mua
Mà đời trả giá
Hơn thua phận người
Vẽ tên trên cát một người
Biển ngang nhiên xóa
Hồn vời vợi đau.
QUA SÔNG
Nắng đã thiền
Người cứ qua sông
Nửa ngày bến vắng
Đi thì cứ đi trong im lặng
Kẻo làm vỡ tan giấc mộng tình
Người đàn bà gánh tro ủ ấm mùa đông
Tàn năm thêm lần hư hao nhan sắc
Ngó xuống mặt sông là thêm lần cân nhắc
Thuyền sẽ xa bờ
Nắng đã lùi
Tình vẫn phất phơ
Con bướm cũ nhấp nhô mùa hạ cũ
Trong hoa, nụ gương vừa mới nhú
Áo em anh cài lại đôi lần
Áo em giờ rách toạt đêm không
Nửa chiếu, nửa chăn, nửa người, nửa bóng
Có qua mới biết lòng sông rộng
Và biết sào không chống nỗi mình.
VĂN THÙY
HOÀI CẢM TÌNH CŨ
Mẹ đi chợ bán trầu không
Lỡ đò lận đận bến sông là thường
Buổi đi trời mịt mù sương
Mặt trời ngụp dưới lòng mương mới về
Chân trần mài vẹt đường quê
Bưng về như đặt đoạn đê giữa nhà
Lá trầu dứt cuống đi xa
Giống cay hương quế thơm qua xứ người
Trời sương muối, lá trầu vơi
Mẹ thưa đi chợ làm ngơi gói quà
Bây giờ quanh quẩn ở nhà
Cổ chày nghí ngoáy cau già luôn tay
Túp lều ngồi bán xưa nay
Là hàng tạp hóa trưng bày phấn son
Gữi dây trầu quế góc vườn
Mẹ nhai bỏm bẻm, chuyện buồn trầu cau
Quanh mẹ ba bốn nàng dâu
Chả cô nào biết ăn trầu đỏ môi
Tháng năm mẹ cõng trên người
Gió sương quệt mãi, mẹ tôi trắng đầu
Người mua tứ xứ nay đâu
Răng đen nhuộm tích trầu cau vắng rồi
Mép trầu đỏ quạch hiếm hoi
Chỉ còn gái mới toe cười toẹt son.
VÕ VĂN PHO
GỌI
phải xuân?
gọi gió
bâng khuâng.
gọi non nõn lá
gọi tần ngần mây.
gọi cố hương
bấm đốt tay
bóc tờ lịch gọi
ơi ngày chóng qua.
gọi nắng reo
đậu sân nhà
hoàng mai đơm nụ
vàng hoa cải chờ.
gọi mùa riêng
những ngẩn ngơ
lòng tôi
ngờ cũng
xanh bờ
cỏ quê.
TIN BẤC
Chợt nghe tin bấc thổi về
Chao ôi ngoài ấy Mẹ – Quê lạnh rồi!
Làm sao nhen lửa lưng đồi
Sưởi cho phần mộ Mẹ tôi mỗi chiều.
CHÂN QUÊ
quàng đêm
gọi giấc mơ đồng.
đường cày ký ức
khay nồng khói un.
rạ rơm
từ buổi
xa nguồn.
ngún âm ỉ mãi
vệt bùn chân quê.
BƯỚC XUÂN
Người lại về quê ăn Tết
Phố riêng ta lẻ loi rồi
Bước xuân đứng đâu cũng lệch
Nghiêng về phương nắng xa xôi.
TRẦN THẾ VINH
TRƯỚC NGÃ BA RỪNG
Lừng khừng
vọng ngẫm ngã ba
rừng chưa lên tiếng
lá dần dà rơi
nhịp tim rớt giữa cõi trời
đất dang ba hướng
ta mời ta đi…
Hướng này lên chốn từ bi
nam mô mấy tiếng lâm ly đến giờ
tịnh tâm gõ một câu thơ
ngỡ qua phiền lụy
mây hờ hững bay…
Nẻo kia
mở cửa đắng cay
vào chơi cho biết lá lay cuộc đời
khi còn hồn cốt tả tơi
về nghe gió hát mấy lời tri âm
Đường nào
mắt lá xa xăm
cho ta ngắm lại lỗi lầm ngày xưa !
.2014
MẶT TRỜI RƯNG NỞ CÁNH ĐỒNG
Mặt trời rựng nở cánh đồng
Núi vừa mở mắt tìm trông sương mờ
Mặt trời hé một nụ Thơ
Cánh đồng nhón lá vươn cờ búp hoa
Thức canh ta chợt nhận ra
Hai sương một nắng
Đêm là mùa riêng
Canh cánh. Đồng xa ưu phiền
Chờ mong hạt lúa tình duyên tròn đầy
Biết rằng chiều cũng đến đây
Chen đồng lặn xuống đất này ngàn năm
Hoàng hôn rụng chín cánh đồng
Cánh đồng. Nở mặt trời hồng sáng nay…
DẤU PHẢNG ĐÊM QUA
Nhát phảng thứ nhất
Vạch cho ta lối đi
Vết cắt cỏ non dưới chân còn rỉ máu
Dấu phảng chẻ ra song song đường hoàng đạo
Trên kẻ tay lấm lem đất bùn
Gò bồi thêm ngón chai sạn
Đá trụ thêm mỗi lóng tay
Còn đó giấc mơ đi hoang mỏi mệt…
Dấu phảng thứ hai
Đêm qua cứa đứt mảnh ruộng
Thớt núi cô lẻ
Nhìn cổ thụ rưng rưng lá đông
Cánh rừng mê man
Không nhớ nổi phận người còn hay mất!
Đêm qua mơ
Mài phảng
Ra đồng chém vào không trung
Dấu phảng rách toạc đường hoàng đạo rỉ máu
Giọt giọt lên đầu cỏ non đỏ thắm
Khi bình minh
Hạt sương trên đầu cỏ đã ối vàng…
VƯƠNG CHI LAN
XUÂN HAY THƠ?
Cô bé cười vui bên nhánh mai
Em đeo ví đỏ
Chân mang hài
Miệng hát theo bài thơ năm cũ
Đưa tay hái lộc
Một thành hai
Em đã vui gì trong lộc ấy
Chúm chím môi hồng tựa cánh mai
Mà ôm lấy mẹ
Hôn lên mắt
Len lén trong lòng
Dệt ước mơ
Em đi qua phố
Ngày xuân chin
Cái tuổi trăng tròn biết làm thơ
Cuối phố đông người
Thơm hương Tết
Em vừa hát gì?
Xuân hay Thơ…
12.01.2014
BT: Vương Chi Lan