Tình yêu hình giọt lệ – Ngọc Thanh
Tình yêu hình giọt lệ
Tình yêu ấy mang hình giọt lệ
Chảy trong nhau tới tận cuối mùa Thu
Nỗi nhớ ấy mang hình hoa bướm nở
Dệt tình nhân mộng ước đôi bờ…
Tình yêu ấy trong em nhiều ý niệm
Chảy nhẹ nhàng len lỏi khắp trăm năm
Nỗi nhớ ấy ngọt như dòng Như Nguyệt
Trái tim em trong sáng tựa hôm rằm…
Bởi tình ái mặn nồng nên em đã…
Trao cánh thơ buồn vương mãi mắt ngâu xanh
Bởi hạnh phúc ngọt ngào nên em đã…
Cắt đôi tim chẳng giữ lại cho mình
Nơi anh ở mùa Thu này nhớ lắm
Trái chín hơn rồi trong vườn biếc mong manh
Nơi em ở mùa Thu này thương lắm
Giọt tình yêu ngà ngọc ướt mi xanh
Tình yêu ấy trong em hình giọt lệ
Giọt này thương, giọt này nhớ, giọt này…
Ươm tất cả trong bài thơ thăm thẳm
Em dịu dàng như lúc nắm bàn tay
Em dịu dàng…
như lúc em say…
Những buổi chiều ước lệ
Mình đã muốn tan ra trong buổi chiều ước lệ
Những xáo xào ngổn ngang giữa hỗn độn đường đời
Yêu thương biệt tăm sau ngách của thời gian đã mỏi
Bản thể của nỗi buồn mượn gió để buông rơi
Ai để vỡ một chiếc ly hồ điệp
Từng mảnh vụn li ti đọng mảng nhớ mơ hồ
Giấc mơ đầu tiên tráng men sầu ngoại cảm
Một khối hình chi đó
bơ vơ…
Những buổi chiều ước lệ cả trong thơ
Giấc mơ cuối cùng còn thở than về những điều thiếu hụt
Từng hoa thị cuối cùng tuần tự nhau lỗi nhịp
Người đàn ông phía ô cửa sau nhà khói thuốc ám bàn tay
Dường như phẳng lặng
Dường như đủ đầy
Phố tầm tã ngâm mình trong hàng ngàn chiếc lá
Mình đi dạo trong lòng từng yêu thương hóa đá
Những ước lệ bập bềnh như một ngón tay buông…
Công thức tái tạo giấc mơ
Cô ấy thích mơ về cánh đồng
Nên tôi cho vào gối một đám cỏ mùi trầm
Khi đêm xuống những vì sao giục ngày đi ngủ
Những cọng cỏ hát bài ca phong ngân…
Cô ấy thích mơ về tuổi thơ và ký ức hong khô đôi bàn chân
Nên tôi cho vào ly nước một cánh hoa màu tím
Để nhớ, để thương, để vương, để hẹn
Để ngất ngây nồng giấc ngủ giữa môi hoa
Cô ấy thích mơ về cha
Nên tôi cho vào ngăn tủ một tấm hình đã cũ
Cô ấy thích mơ về mẹ
Nên tôi cho vào bát canh một chút muối quê nhà
Cô ấy thích mơ về anh
Chiếc áo trắng còn thơm mùi hoa phong lữ
Đêm gối chăn còn ấm nồng hơi thở
Vườn địa đàng còn bung tỏa hương thơ
Tôi mày mò công thức
tái tạo những giấc mơ
-Một chút hoa ngâu
-Một chút mưa mùa sau
-Một chút đắng thơm dư vị tình đầu
-Một chút mặn nồng ngày gặp gỡ…
Tôi pha chế trên ngọn lửa đủ nung khô nhung nhớ
365 ngày linh đan
Từ dạo ấy. Những giấc mơ đã thơm như mùi hoa dạ lan
Từ dạo ấy. Những nụ cười trên môi em nở mãi
Từ dạo ấy. Tình yêu tồn tại
Không phải chỉ là vĩnh cửu trong thơ.
Người đàn bà mọc nỗi buồn trong mắt
Anh rất mong em về rạng ngời trong nắng
Cuối cùng em lại chọn phía mưa bay
Từng nỗi nhớ bật tung thành hoa tuyết
Chút lạnh mùa Đông lặng lẽ phủ môi gầy
Anh đã rất mong em gối mềm đêm ngon giấc
Cuối cùng em lại chọn những canh thâu
Người đàn bà mọc nỗi buồn trong mắt
Sâu thật sâu cắm rễ bạc đêm sầu
Ta rất mong nhau đừng khi nào tiếc nuối
Hai linh hồn cô lạnh giữa mùa loang
Tóc em gió bồng bềnh trong nỗi nhớ
Cao nguyên mùa vàng rực dã quỳ hoang
Ngày chuyển sắc cho đời nhau đắm đuối
Anh mong em về ru ngủ mộng bình yên
Người đàn bà trái tim vùng cỏ đắng
Ngờ nghệch tin vào hai chữ: lâu bền
Viễn phố
Về ngang viễn phố ngày mưa
Thời gian ngừng chảy.
Bài thơ chạm buồn
Về ngang mùa cũ giận hờn
Một niềm riêng
một tâm hồn mong manh
Về ngang qua ngõ nhà anh
Một hương cam thảo dịu lành qua tôi
Một hình dung
một nụ cười
Một giai điệu úa rụng rồi
tương tư…
Bây chừ viễn phố xa mưa
Còn chăng hoa tím người đưa một người
Còn chăng hương phấn một thời
Thiên thu sầu rụng
một đời bâng khuâng
Về ngang qua ngõ hồng trần
Chạm mùa viễn phố ngập ngừng chân đi
Người ta xa cách bởi vì
Tin yêu nhưng chẳng nói gì trao nhau
Bây chừ viễn phố hoa ngâu
Nửa miền lặng vắng son màu hoa mưa
BT: Vương Chi Lan