Áo trắng – Thanh Bình Nguyên
Sài Gòn đêm
Lung linh
đèn vàng
Sài Gòn đêm
tỏa sáng…
Những con đường vắng lặng
Thăm thẳm, mờ sương xa
Vội vã đôi người qua
Chìm sâu nơi cuối phố
Sài Gòn đêm có nhớ
Đôi tình nhân mộng mơ
“tay siết chặt tay”
Lãng quên Bạch Đằng lạnh buốt
Còn lại chỉ là trong suốt tình yêu
Đêm Sài Gòn ai hiểu
Kỷ niệm còn bao nhiêu
Lang thang phố mỗi chiều
Chờ sáng bến quạnh hiu…
Hà Nội Mùa Em Tan
Đứng giữa trời Thăng Long
Anh mơ về Hà Nội
Ngược xuôi đời rất vội
Em mơ về nơi đâu
Chiều đông sương kín đầu
Sông Hồng như dáng lụa
Vẫn trọn tình đôi lứa
Thuỷ chung Hà Nội ơi
Mùa sương mùa tình yêu
Anh hẹn về em đó
Mặt trời em sẽ tỏ
Sưởi ấm đông nồng nàn
Mùa sương Hà Nội tan
Anh nhìn thật lâu em
Nghe nhịp tim êm đềm
Hà nội mùa em tan…
Áo trắng
Tạm biệt những ngày qua thơ dại
Vương vấn sân trường cánh phượng xoay
Nhớ ngày nào thơ thẩn ai hay
Giờ xao xuyến, luyến thương tìm lại
Rời xa đó vấn vương còn mãi đó
Áo trắng bay vào kỷ niệm và thơ
Anh – Em, tìm lại những ngày xưa
Lạ quá, tim mình như rực lửa
Theo thời gian Áo trắng đã xa
Theo bước chân gót mòn chai quá
Theo dáng người nghe tim lạnh giá
Theo cuộc đời biết được ai qua
Nghe thì thầm, nghe thì thầm, nghe…
Áo trắng vẫn bay, lao xao khẽ
Theo bước chân, dáng đi lặng lẽ
Xa dần rồi, văng vẳng tiếng ve
BT: Vương Chi Lan