Chiếc cúc áo cuối cùng đã lơi – Lê Thanh My
Tháng cuối
Rồi sẽ không còn ngày tháng cũ
Và điều ta vẫn thầm mong
Chỉ sót lại bên hiên một sân chiều tím rộng
Sợi tóc vàng sâu vừa rụng xuống bên lòng
Đã cuối sao còn dài tiếc nuối
Còn mưa cho ướt một đêm ròng
Nỗi sợ hãi chạy ùa theo chiếc lá tàn hơi bay rỗng
Ánh mắt người tình có níu kéo được không?
Tháng xoay có xoay ngày gặp mặt
Sao ta ngó lơ như đã cách xa lòng
Cái chấm cuối cùng cũng vừa rơi xuống
Ừ thôi, đã hết một tàn đông.
Nói với một bông hoa buổi sáng
Chầm chậm nở thôi
Kẻo rơi vãi hạt sương trên mặt người thiếu phụ
Tối qua nàng đã đứng yên trước cửa đợi chồng
Tiếng chó tru còn vọng phía cuối sông
Xin hãy đợi ngọn gió giã từ màn đêm
Nó đã lẻn vào trong giấc mơ người đàn bà đi đêm cùng khách
Người đàn ông sẽ rủ bỏ tất cả khi trời chưa sáng bạch
Khoác lên mình tấm áo tu mi
Đừng vội khoe
Phơi phới xuân thì
Những đường cong sẽ phiêu dụ lũ bướm ong phờ phạc
Cuộc vui nào mà không chốc lát
Hơi ấm sẽ thổi tràn trinh nguyên
Sự trinh nguyên mở then cho nụ cười
Em sẽ hiểu thế nào là đam mê nhả nhụy
Hãy mở tung thân xác trước sớm mai hoan hỉ
Giọt nắng cố vẫy vùng trong choáng ngợp
Những cuộc dấn thân từ ngày mới bắt đầu
Không còn gì để lựa chọn nữa đâu
Kiêu hãnh hay âu sầu
Chầm chậm thôi…
Sẽ đến!
Tàn phai
Chiếc cúc áo cuối cùng đã lơi
Em trả em về thời con gái
Ngai ngái triền sông
Một bông hoa nở dại
Trăng mùng mười hé mở
Đêm vẫy gọi đêm.
Chiếc cúc áo cuối cùng thắt lại
Gương ngực đàn bà héo úa
Phủ phàng che
Những ngọn đèn tẻ nhạt
Hắt theo bóng người
Hoa nhả nhụy.
Sẽ không còn chiếc cúc áo nào nữa
Khi tình yêu không còn.
BT: Vương Chi Lan