Nồng Nàn – Tôn Nữ Thu Thủy
TAN BIẾN
Mây tan vì gió thổi
Sóng tan bởi xô bờ
Lần gặp nhau tình cờ
Anh tan vào tình tôi
Câu hò xa vời vợi
Tan trong nắng Mặt trời
Thu tàn khi Đông đến
Có tan vào nhau đâu
Gió thổi mây ẩn náu
Không thể hợp nên tan
Gió lùa đi mất dạng
Ơi! Dáng mây ban đầu
Sóng khi quyện vào nhau
Luôn thành con sóng mới
Nỗi nhớ thương vời vợi
Bao giờ tan biến đâu!
NT3-vt- 30/10/2013
MỘT THOÁNG NHỚ
Dáng em hiện trong một câu thơ cũ
Đẹp như tranh, tóc xõa mượt bờ vai
Tím chiều buông, rơi nỗi nhớ thật dài
Hoàng hôn níu chút nắng vàng ở lại
Cánh hoa xinh man mác buồn lây
Khi xa nhau đã không nhớ tháng ngày
Trang thư viết đôi dòng vụng dại
Để mỗi ngày đọc lén một mình thôi
Lần gặp ấy có nhiều câu chưa hỏi
Nào ngờ đâu xa mãi đến bây giờ
Đã mấy mùa hoa nở trong thơ
Tình chưa nguội lần theo nhung nhớ
Ôm ấp mãi suốt một thời cực khổ
Tím tươi xinh biêng biếc đa tình
Em như hoa, hòa vào cùng sắc tím
Để tình anh cứ mải mê theo
Chút mộng mơ làm quà tặng cho chiều
Ngõ vắng nhỏ không người đưa kẻ đón
Vẫn một mình trong nỗi nhớ cô liêu
Dưới mưa bay sắc tím buồn đau đáu
Lại hiện lên yêu dấu của ngày xưa
Biết làm sao ghép hai nửa bây giờ
Màu tím nối đôi bàn chân đơn lẻ
Chùng chình thôi mà chẳng muốn quay về!
Áo tím ai giống ngày xưa đến thế!
Mưa nhạt nhòa nên không chắc nhận ra
Đành cứ để màu nhớ kia loang mãi
NT3 – vt 18/10/2013
NỒNG NÀN
Xa rất nhớ, gần thì giận dỗi
Dẫu tình yêu già đi theo tuổi
Chẳng ghen hờn đâu phải là yêu
Dẫu cho năm tháng ấy dừng
Mặn nồng xong cũng chẳng ngừng đắng cay
Nếu ai đã một thời run rẩy
Khép lại từ đây nỗi lòng này
Ta về đóng cửa đằng Đông lại
Để gió theo về lối cửa Tây
Chiều nay chút nắng nhuốm heo may
Phảng phất quanh co ngập lối đầy
Gió gom thương nhớ theo đàng gió
Ta ấp iu buồn một chút đây
Khóe mắt nồng nàn ai muốn hiểu
Vẫn nhớ thương nhiều, muốn khóc thay!
NT3- vt- 30/10/2013
TA VỚI BỐN MÙA
Thiên nhiên đã ban cho trời đất bốn mùa
Xuân, Hạ ,Thu, Đông thật nhiều cảm xúc!
Bốn mùa kia là thực và rất đỗi thân quen
Ta sinh ra và lớn lên mùa luân phiên đi, đến
Mà ta như mắc nợ đất trời
Nợ cảm xúc Xuân Thu vời vợi
Cứ để mùa Đông đan vào giá lạnh thôi!
Trước thềm Xuân thấy chao nghiêng cánh sóng.
Tiễn Thu đi thấy gió lòng lồng lộng
Mùa Hạ vô tình đẩy anh đến với em
Khi nàng Xuân len lén bên thềm
Tình lại cứa vào em từng nhát
Máu chảy trong tim nhói lòng buốt dạ
Thì mới biết tình yêu đau đớn
Ta với bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Ta với tình ta trăn trở ngập lòng
Mùa của yêu thương không có ngày có tháng
Mùa của thơ ca không có đường giới hạn
Chỉ có bốn mùa luôn được gọi tên.
NT3 – vt – 26/10/2013
BT: Vương Chi Lan