Những con đường đi đến trái tim – Hồ Ngạc Ngữ
THÁNG MƯỜI, NHỮNG CHIỀU KHÔNG BẠN
Không rượu, lòng không đủ ấm
Tri âm giờ đã xa rồi
Đành rót một ly vào đất[box type=”shadow” align=”alignright” width=”180px” ][/box]
Thơ buồn như trẻ mồ côi
Không bạn, không ai trò chuyện
Một mình trong bóng chiều rơi
Uống rượu bên dò lan nở
Nghe hương thoang thoảng bên người
Muốn gởi thơ vào mây trắng
Chỉ sợ buồn vương đất trời
Thơ vẫn muôn đời thầm lặng
Những chiều mắt biếc xa xôi…
QUÊ NHÀ YÊU DẤU
Đâu biết ra đi là biền biệt
Sao chiều nay bỗng nhớ quê nhà
Có phải khói đồng ai mới đốt
Cay lòng năm tháng khoảng trời xa
Có phải nỗi buồn như sương khói[box type=”shadow” align=”alignright” width=”300px” ][/box]
Trong ráng chiều hồ dễ phôi pha
Nỗi nhớ quê hương người đã mỏi
Sao vẫn còn đọng lại lòng ta?
Nhớ rặng tre làng trưa gió thổi
Bến sông xưa đò chở em qua
Tình xanh hương lúa đương thì tới
E thẹn cầm tay rất thiệt thà!
Nhớ luống cải ngồng chiều tháng Chạp
Nắng về chấp chới bướm vờn hoa
Bà hong vại cải mùa gió bấc
Cho bữa cơm thêm chút đậm đà
Nhớ quá! Cũng đành thôi gói lại
Gởi cánh chim ngược bóng nắng tà
Như câu hát ngày xưa mẹ hát
Đường thì xa, tình nghĩa đâu xa!
NHỮNG CON ĐƯỜNG ĐI ĐẾN TRÁI TIM
Từ điểm A đến điểm B
Đường thẳng không phải là con đường ngắn nhất
Để đến trái tim em
Đôi khi tôi phải bay đường bay cánh bướm
Theo làn gió heo may
Rơi nghiêng đường rơi những chiếc lá vàng
Hay của những hạt mưa phùn
Nếu tâm hồn em dịu dàng mùa Thu Thành nội[box type=”shadow” align=”alignright” width=”250px” ][/box]
Nhưng nếu em là mùa Đông
Con đường tôi đi sẽ dzích dzắc như sợi len hồng
Khi đan những chiếc khăn choàng vai em đỡ lạnh
Tôi sẽ vào rừng kiếm củi
Đi theo lối mòn cỏ hoa
Ngày xưa Nguyễn Bính thường đi
Tôi sẽ học con đường mặt trời
Sưởi ấm em những ngày mùa Đông Đà Lạt
Có nhiều con đường để đi đến trái tim em
Nhưng tôi sẽ không thể tìm ra con đường nào
Nếu trong tâm hồn em
Không có tình yêu
ĐÊM HẠNH PHÚC
Hãy để ánh trăng huyền ảo bên người
Em hãy đến và ngoan hiền như cỏ
Hãy dịu dàng với đôi môi bỡ ngỡ
Ta trao nhau hương của nồng nàn
Hãy thả lòng mình trong nỗi hân hoan[box type=”shadow” align=”alignright” width=”200px” ][/box]
Đón nhận tình yêu như là tặng phẩm
Em sẽ thấy khoảng trời vô tận
Các vì sao lấp lánh niềm vui
Hãy yêu nhau đi, em ạ, cuộc đời
Sẽ chẳng là gì, nếu ta đánh mất
Một trái tim yêu, tấm lòng chân thật
Một vòng tay chia lạnh mùa Đông
Có hai người chung nỗi mênh mông
Em sẽ thấy tình yêu là tất cả
Đêm hạnh phúc trong từng chiếc lá
Dưới ánh trăng chỉ của riêng mình
CHIỀU HÒ HẸN
Vượt bao đoạn đường, ta đến với nhau
Bà Rịa trắng một trời mây trắng
Khi có em, tháng ngày thầm lặng
Đã tan trong nỗi nhớ dịu dàng
Đã ngấm vào đôi cánh môi ngoan[box type=”shadow” align=”alignright” width=”250px” ][/box]
Men rượu ủ những ngày xa cách
Em đã thắp tình yêu trong mắt
Sưởi ấm tim anh bao nỗi nồng nàn
Đã thả nỗi buồn trong gió lang thang
Mới hiểu được niềm vui khi hò hẹn
Mới cảm hết vạt nắng chiều lưu luyến
Trên bước chân ai vội vã quay về
Đời còn dài những nỗi nhiêu khê
Hãy nhớ đến anh khi lòng hiu quạnh
Em hãy nhìn lên khoảng trời mây trắng
Nhớ những chiều ta ở bên nhau…
QUY NHƠN
Có đêm tôi nằm không ngủ được
Ngỡ có ai vừa gọi: Quy Nhơn!
Nhắm mắt lại, cơn sóng buồn vẫn thức
Biển mông mênh căng một cánh buồm
Biển xanh quá trong lòng tôi trẻ dại
Ngồi ngẩn ngơ nhìn buổi tan trường
Tôi nhận ra em trong rừng con gái
Đâu dễ gì tìm được một làn hương
Hương thơ dại đưa tôi về Ghềnh Ráng
Hoa vĩ ruồi tím bóng hoàng hôn
Tôi muốn viết bài thơ tình lãng mạn
Sợ chạnh lòng thi sĩ cô đơn
Tôi như con tàu mang nỗi đau thương
Đi qua những ga đời quạnh quẽ
Nhưng tôi biết, dẫu tận cùng dâu bể
Vẫn tìm về bến đỗ: Quy Nhơn!
BT: Vương Chi Lan