Người làm thơ ngoại đạo – Lê Lãng Du
TÌNH ĐẸP NHƯ MƠ
Ta tìm về bên em, sau bao năm lang thang viễn xứ
Hồn rách bươm chao chán những ngày xa
Thì thôi cùng cảnh đời dang dở
Vịn vai nhau chung sống một mái nhà
Mong trước sân mãi vàng màu hoa cúc
Quanh vườn nhà cây lá bốn mùa xanh
Chim hót líu lo, bướm ong khoe sắc
Tình ta em như diễm phúc an lành
Đàn gà xuống ổ mơn mơn nắng gió
Mẹ và con chim chíp gọi nhau đi
Con chó mực mắt nhìn ra đầu ngỏ
Chú mèo trầm tư mơ mộng một điều gì
Bên hiên mát chiều chiều em nằm nghỉ
Ta đong đưa ru vào những mộng vàng
Thơ ta đọc em nghe lời thủ thỉ
Hồn trôi theo nẻo hạnh phúc mênh mang
Đêm gối tay mặc cho đông bấc lạnh
Gió vi vu xao xác giữa vườn khuya
Hai đứa hòa vào nhau hương nồng ấm
Tình thiên thu cứ đẹp mãi như mơ…
TÌNH THƠ PHIÊU LÃNG
Gần hết một năm nữa rồi Em hè!
Một năm sẽ đi qua để lại những tình thơ phiêu lãng
Dấu chân Em như gầy thêm hằn trên con đường tình sỏi sạn
Nẻo hồn nhiên giờ khuất cuối chân mây
Thủa mới yêu Em như cánh chim bay
Hồn ngát hương một vườn hoa tình ái
Trái tim rộn ràng như vào mùa mới
Một mùa yêu và được thương yêu
Những ngày rong chơi Em thỏ thẻ bao điều
Hơi ấm nồng nàn từ tim Em làm hồn Anh ấm lại
Năm ba tuổi rồi Em vẫn hồn nhiên như con gái
Cũng cợt cười nhảy từng bước chân chim
Cũng giận hờn khi Anh đã vô tình
Ngủ quên lúc Em còn thao thức
Giận lẫy rồi bỏ nhà đi mất
Anh bàng hoàng thảng thốt giữa miền riêng
Loanh quanh tìm mãi chẳng thấy đâu Em
Bơ vơ trong muôn điều suy nghĩ
Gặm nhấm nỗi lo trách sao Em dại thế
Sao Em làm thế hỡi Em yêu?
Rồi lại thấy thương Em thật nhiều
Hối hận sao mình lại vô tình đến vậy
Trái tim yêu là trái tim lửa cháy
Khát khao được sống mãi bên nhau
Một năm nữa tóc thêm bạc nhàu
Mái đầu Anh phủ một màu sương trắng
Già thêm khuôn mặt, già thêm cuộc tình lận đận
Cỗi cằn thêm những nét nghĩ suy
Trái tim tật nguyền thoi thóp thầm thì
Gợn những ghen hờn trách yêu giận dỗi
Vẫn cô đơn lạc loài và trơ trọi
Vẫn mong chờ mong đợi bóng người thương
Nhiều khi bên chén rượu chợt buồn
Ôm đàn hát với mảnh hồn úa nhàu nỗi nhớ
Xót xa từ sâu nơi trái tim loang lổ
Dấu sẹo tím bầm lưu lại vết thương sâu
Phải chi ta đừng nợ duyên nhau
Hai đứa khỏi thức thao trăn trở
Khỏi chạnh buồn mỗi khi trời trở gió
Mùa sang đông ren rét hắt hiu buồn
Một năm nữa ta nào biết mình xa nhau hơn
Những bài tình thơ Anh viết cho Em như là kể chuyện
Em ngồi đọc như người đợi sân ga từng chuyến
Tàu quay về rồi tàu lại đi xa
Trên khuôn mặt hành khách vỡ òa
Sự mừng vui và điều đau khổ
Tái hợp và phân ly giữa trần ai hồn nhiên như hoa cỏ
Sao Anh và Em lại quá khổ tâm?
Em nhìn con tàu kia xa dần, xa dần
Như chở tình yêu của mình về một nơi xa lắc
Bỏ lại sau lưng miền hương hoa se sắt
Bướm ong say trong nắng gió vô thường
Gần hết một năm nữa rồi Em thương!
Mùa xuân sẽ tới trong vô vàn áo mới
Tình yêu của mình như chiếc áo sờn vai mòn mỏi
Màu bạc phai theo năm tháng lãng du
Mùa xuân về chút gió rét hong khô
Những sợi tình mỏng manh tơ lụa
Lũ chim sẻ ríu rít vui bên cửa
Ngoài kia sông – Dòng sông mãi lững lờ trôi
Nụ vui còn hờ hửng trên môi
Hồn tái tê bởi sông buồn hoang dại
Cứ nhắc thầm có một tình yêu xa ngái
Vẫn nhớ về Em! Vẫn mãi nhớ về Em!…
CẢM ƠN
Cám ơn Cha Mẹ đã sinh ra em
Cám ơn em viễn du vào đời tôi
Cám ơn tất cả
Dù là quen hay lạ
Chúng ta cũng cùng hiện hữu ở một chốn vô thường
Nắng mai thắp lên cao, mây giăng cuối núi, hoa cỏ ngậm sương
Tất cả đều là hồn hậu và nhân ái
Đi qua qua cuộc đời, bước qua bao lần khôn dại
Hóa thân cùng nghiệp báo, sân si
Sống để mà đi
Sống để mà hướng tới
Chu du trong vòng luân hồi, thoát thai nguồn cội
Sống trong sự sống của nhân sinh
Chiếc lá thu kia đâu có vô tình
Rơi nghiêng qua lòng người lữ khách
Em đâu có vô tình nói với tôi lời chân thật
Mưa đâu có vô tình làm ướt áo mỏng học trò
Để rồi chàng thư sinh đã yêu, là đã cho
Cuộc đời cái hồn nhiên đẹp đẽ ấy
Tôi cũng vậy
Tôi đâu có vô tình yêu em
Tôi cũng không vô tình quên những mối tình đã mất
Không có sự ngẫu nhiên mà do tạo hóa sắp đặt
Vạn vật muôn loài vào một cuộc cộng sinh
Em đã thắp vào tim tôi một niềm tin
Từ ngọn lửa nơi tim em đang lụi dần sắp tắt
Hai ngọn lửa cùng soi một con đường trước mắt
Sáng hơn, thánh thiện và nhân ái hơn
Ngày mai trên con đường đầy hoa và tràn ngập hương thơm
Nắng như lụa vàng một trời rực rỡ
Tôi với em ngụ cư một nơi ở trọ
Góc đời nên thơ hoan lạc nẻo trần gian…
NGÀY SINH NHẬT
Sinh nhật này tôi chỉ có em
Tôi ngồi uống rượu em ngồi bên
Em rót đầy ly cay xa xót
Tôi nâng uống cạn những niềm riêng
Em hiểu lòng tôi rất u buồn
Nhìn em tôi day rức lòng hơn
Vài năm phiêu bạt tay vẫn trắng
Mấy mối tình tàn lắm đau thương
Em khe khẽ nói cho tôi nghe:
“Từ nay chung dựa vai nhau hè
Tình xưa đã nhạt xin đừng tưởng
Để mảnh hồn thơ thôi tái tê”
Sớm chiều giờ đã có em đây
Chẳng phải buồn chi chuyện trắng tay
Ba bữa một ngày cơm, rau, muối
Chiều chiều vài chén rượu cay cay
Đêm lạnh hai mình chung chăn gối
Ngày bên hè mát ngắm mây trôi
Gió thoảng vườn chiều xao xác lá
Mưa giăng hiu hắt áng thơ khơi
Ngày rằm hai đứa lại lên chùa
Cúng dường lễ phật dạo cảnh xưa
Hương trầm khói tỏa thơm ngan ngát
Buông bỏ sự đời chẳng hơn thua
Tôi cảm ơn em giấc mộng lành
Tuổi đời sương gió quá phong phanh
Mòn chân mỏi gối đời lữ thứ
Một chút công danh mộng chẳng thành
Duyên phận bẽ bàng nên lạc bước
Tài hoa quá mỏng chẳng danh thơm
Mượn vài con chữ làm thơ thú
Ngẫm chuyện nhân tình quên áo cơm
Xin người có tưởng cho tôi gửi
Cái kiếp tao nhân quá phủ phàng
Duyên nợ cùng thơ chưa trả hết
Chuyện đời còn đó bao trái ngang
Mai này có về cùng chung chốn
Mong người yêu dấu hãy cảm thông
Đời tôi vốn quá mê hoa bướm
Duyên hững hờ theo những bóng hồng
Từ đây xin được yêu lần nữa
Lần cuối trong đời không đổi thay
Chỉ làm thơ có mình hai đứa
Với khối tình chung một tấm lòng…
NGƯỜI LÀM THƠ NGOẠI ĐẠO
Tôi
Không là thi sĩ
Không là nhà văn
Không học vị, học hàm
Chỉ là một người làm thơ ngoại đạo
Chữ nghĩa rong rêu thả trôi cùng hương thảo
Chiều lan man chén rượu nhạt tiêu sầu
Nhớ người thương viết vội đôi câu
Mặc gió cuốn đem theo lời tình tự
Trong thơ tôi có em và rượu
Rượu là thơ – em cũng là thơ
Rượu cho tôi nghĩ về em giây phút mong chờ
Rượu cho tôi trải lòng với những câu thơ thương mến
Mỗi chiều em không đến
Chếch choáng say
Ly rượu lắc lư trên tay
Thả hồn phiêu diêu viễn xứ
Dăm ba câu, vài ba chữ
Nối vần thành lại một bài thơ
Người lơ mơ, thơ lơ mơ
Cùng nỗi nhớ về em chìm sâu vào mộng mị…
BÓ HỒNG DÂNG MẸ
Chỉ có mẹ là người phụ nữ vô tư khi thương yêu con
Còn những người phụ nữ khác có yêu thương con nhưng đều so đo tính toán
Chỉ có mẹ là người phụ nữ yêu thương con ngày một nhiều hơn
Còn những người phụ nữ khác cho con tình yêu thương ngọt ngào nhưng rồi mỗi ngày mỗi vơi dần và cạn
Dòng sông đời xuôi theo bãi bờ
Yêu thương của mẹ như sông dài biển rộng
Yêu thương của mẹ đẹp hơn tất cả những bài thơ
Bao dung nhưng bình lặng
Mẹ không bao giờ khoe với mọi người mẹ rất thương con
Mẹ rầy la khi con sai và an ủi khi con nản chí
Mẹ dõi mắt mỏi mòn nhìn theo mỗi bước đời con
Mẹ hằng đêm mong thương con vàng võ
Hồn mẹ như con phố oằn mình sau những lo toan vội vàng
Một phiên chợ về cuối chiều tàn đông lặng lẽ
Phố lạ thường nghe tiếng chân mẹ vương mang
Đêm cô tịch đi qua con đường chở theo đầy nỗi nhớ
Con đi mãi trong đời
Giờ nhìn lại dáng mẹ hiền hôm nay sao già cỗi
Vết nhăn hằn lên khuôn mặt sương nắng rã rời
Chợt thấy trong lòng như là con có lỗi
Mẹ yêu thương con quá nhiều!
Con yêu thương mẹ ít quá!
Những bài thơ dành hết cho tình yêu
Cho những người đã làm tâm hồn con đau khổ
Những bông hồng thắm tươi
Con đã tặng cho vợ, cho người tình, cho bao người lạ
“Sao dửng dưng chưa một lần tặng mẹ tôi
Trong khi mẹ cả đời dành cho tôi tất cả?”
Hôm nay
Một lần đầu con nhớ
Người con sẽ tặng hoa
Một bó hoa hồng tươi màu sắc đỏ
Hôm nay
Một lần đầu con nghĩ
Sẽ xin lỗi mẹ và xin mẹ thứ tha
Nhiều năm qua chưa quan tâm mẹ của con yêu quý…
BT: Vương Chi Lan