Phấn Thông Vàng – Hải Thụy Lê Ngọc
TRƯỚC XUÂN
Đường quê trở gió – én đùa bay
Lả tả vàng mai lá rụng đầy
Kẽo kẹt hàng tre reo nắng ấm
Lâng lâng hương tết … dậy lòng say
Chợ phiên tấp nập vui như hội
Giấy – mực nghênh ngang trải khắp quày
Ngang – dọc ông đồ tung nét bút
Mùa xuân muôn vẻ – khó ai bày !
Chợ xuân muôn vẻ – khéo chưng bày
Trà rượu – bánh mứt đủ các quày
Lan cúc đào mai khoe sắc thắm
Trẻ già trai gái … ngắm hàng say
Lung linh ngõ xóm đèn hoa rạng
Rạo rực nhà ai bếp lửa đầy…
Không khí làng quê đầm ấm lạ
Trước sân phơi phới … phướn nêu bay !
XUÂN TRỞ LẠI
Xuân trở lại lưng đồi thông – dốc Võng
Dã quỳ vàng thêm nhớ những ngày xưa
Ai đã dối lời – chiều xa tiễn biệt
. . . xuôi – ngược hai miền lầm lụi gió mưa
Ta cánh chim hoang đôi lần làm tổ
Bởi quá vụng về nên chẳng bình yên
Sải gió ngàn phương – muôn trùng sóng vỗ
Ấm lạnh trải từng mặn đắng dần quen
Xuân trở lại dưới khung trời Phố núi
Bên chiếc cầu … hai đứa găp nhau
Thành đôi sáo tung tăng chung mơ ước
Giờ… lặng hỏi suối – em rẽ phương nào
Thị xã hoa vàng xuân ta trở lại
Biết tìm đâu người Sơn nữ mắt trong
Đã đốt thời trai … hai vì sao sáng
Một thoáng – trăm năm khó được nguôi lòng !
CHÚT NẮNG
Gió xôn xao tiễn – thu đi
Lá xanh ngơ ngác thầm thì hỏi cây
Dòng sông tạm biệt làn mây
Mùa khô mặt nước loang đầy bóng sao
Tây Nguyên buốt trở – hanh hao
Tình qua hẫng hụt thêm thao thức dài
Niềm riêng biết tỏ cùng ai
Mặc nhiên phó thác đất trời – nắng mưa
Tháng ngày lầm lụi sớm trưa
Gối chăn mãi thoảng hương thừa khó phai
Biển vắng thuyền … thấy cút côi
Bão lũ đời cuốn lở – bồi lòng nhau
Dã quỳ chớm … nỗi nhớ sâu
Nghe – miền xưa lạnh ta đau đáu buồn
Sáng nay nhặt ít – nắng suông
Gởi về phương ấy … sưởi nồng môi quen !
THƯA THẦY
* NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO –
Tặng cháu … đổ 2 trường : Bách khoa & Y dược
Thưa thầy con được hôm nay
… quá trình đèn sách mười hai năm tròn
“Không Thầy đố mầy làm nên”
Câu cách ngôn… con mãi khoen đáy lòng
Báo ơn Cha Mẹ dày công
Tháng năm ở lớp con không lơ là
Những gì bài học hôm qua
Là kho kiến thức mở ra cửa đời
Cá hóa rồng – vượt biển khơi
Ước mơ duy nhất của người học sinh
Nhờ đâu tờ giấy trắng tinh
Trở nên trang viết nghĩa tình – khó quên
Hai trường đại học có tên
Nếu không khổ luyện thì nên nỗi gì
Nghĩa Thầy con mãi khắc ghi
Thầy – cô là người lái đò
Cho con qua bến – lên bờ hiễn vinh
Mấy lời cảm tạ thâm tình
Con xin giữ lễ răng mình Thầy …ơi !
MÙA ĐÔNG
Mùa đông
mây xám
xây thành
Hanh hao gió giỡn
Dã quỳnh run đêm
Mặt trời trễ bước –
muộn lên
Nắng lười ngủ nướng …
môi mềm đóng băng
Trời đông nỡ dấu –
ánh rằm
Núi buồn sương khói
giăng khoanh mái đầu
Ngựa xuôi miền hạ –
lạc đâu
Phương nao còn nhớ
chân cầu …suối bon !
PHẤN THÔNG VÀNG
Ta lên phố Núi ngày mưa
Dẫu không đủ nắng vẫn thừa – niềm vui
Lạ – quen qua ánh mắt cười
Sơ giao chưa thắm đã ngời sắc thân
Cà phê sáng … giọt nâu sòng
Môi thơm vị đắng thêm nồng lòng nhau
Con đường dốc – nghiêng chân mau
Em – tôi – bè bạn khởi đầu cuộc chơi
Nắng lên từ phía sau đồi
Ngàn thông lượn sóng ngỡ trời – biển quê
Cao nguyên người phải bùa mê
Sương … lãng đãng rối bước về ngựa hoang
Trưa xuôi bên ché rượu tàn
Buồn nghe lòng vọng tiếng đàn – lạc giây !
BT: Vương Chi Lan