CON CHỈ CƯỜI KHI TỔ QUỐC AN NHIÊN – Minh Đan
BẤT LỰC
xã hội đầy những máy photocopy, máy ghi âm
ra rả đêm ngày, vẹt còn ganh ghét
những thiên thần khoe nanh bốc phét
đời đã đêm
lòng chật ứ nỗi buồn
xã hội đầy những diêm vương
loài quỷ dữ thay nhau rỉa thịt
ăn tạp và cướp bóc
tình người mơ kiếp đầu thai
xã hội đầy những lưu manh
đường đang thẳng, lòng người cong mềm mại
chuyến xe chủ quyền chở dòng đời oan trái
anh em trở mặt tương tàn
con đường ngay thẳng nào mà nét chữ không thể đi ngang?
tôi đã hỏi và học cách trả lời bằng im lặng
những cơn bão hung hăng bước về phía nắng
cũng vỡ òa thất vọng
về thôi.
saigon, 18/5/2014
IM LẶNG & NGHE
Có ai hiểu mình đang làm gì?
khi Tổ quốc khản lời thúc giục
đâu đó vỉa hè nụ cười hóa bụt
đâu đó chửi thề văng tục lên gân
chúng ta sống hay tồn tại bản năng?
im lặng hay cất cao tiếng nói?
những con chim trong lồng son múa rối
để mặc bầu trời cô đơn
dẫu ngày mai bị vứt xuống đường
ngọc ngà bầm dập trước dùi cui họng súng
ngẩng cao đầu khẳng định chủ quyền
“Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” kiên dũng
muốn viết nhiều cho ứ nghẹn chuyển rung
muốn thốt lên ngàn lời tức tưởi
mặt trời đỏ giá như đốt được những thân sâu khoét
bén đường gươm chặt đứt những tham tàn
ôi quê hương sắp mất tuổi xuân
bụi trần thế bủa vây tròng mắt
phía sau tôi giấc mơ nào im bặt
còn giấc mơ nào người đã giấu ven sông?
chữ của tôi băng qua những cánh đồng
xếp dọc ngang gánh nỗi đau cây lúa
xếp thấp cao gánh vết bầm thân mía
tìm giọt mưa tưới tắm bước chân trần
biển đảo ơi, dòng máu lạc hồng
bốn ngàn năm còn đỏ tươi ngực mẹ
bóng quân thù ngoài khơi xa, mặc kệ
phù sa tôi gọi mẹ buốt se lời.
saigon, 10/5/2014
KHI NGƯỜI TA YÊU
tin nhắn có thể xóa
email có thể bỏ
lời nói gió bay
nhưng nỗi đau thành sẹo khó lành
chẳng thần dược nào “thẩm mỹ”
tại sao đánh phí niềm tin?
báng bổ giọt nước mắt vô tội
hạnh phúc không mở cửa tình nhân gian dối
vị đắng đầu môi
sợi tóc kiêu hùng đi qua chiến tranh
những thác ghềnh lòng người đen trắng
thu đã sang?
ngày vàng khoảng lặng
bùa mê kia vinh nhục nẻo về
tin yêu chết rồi
nhặt gió
gió xoay
xước bàn tay lạnh
nhặt nắng
nắng xua
rát đôi mắt ướt
thôi, nhặt lòng mình những mảnh hư vô.
saigon, 26/04/2014
CON CHỈ CƯỜI KHI TỔ QUỐC AN NHIÊN
trái tim con hai nửa chia đều
phần Tổ quốc, phần dành cha mẹ
xin cho con yêu Người khe khẽ
mạnh mẽ, ngoan cường,… xin gửi trọn quê hương
đợi ngày về êm ả phía đại dương
tàu hung dữ trả yên bình cho sóng
con tặng Người nụ hôn ấm nóng
như con đã hôn biển mặn tổ tiên mình
Tổ quốc cần, con dẫu phải hi sinh
xin đừng khóc, tự hào về con nhé!
chữ Hiếu – Trung, con nào xem nhẹ
ơn sinh thành, ơn cuộc sống bao dung
nghiệp bút nghiên, con đứng cạnh nhân dân
chia sẻ đói no, buồn vui thân phận
nước mắt rơi, giọt riêng chung lẫn lộn
giấc ngủ chập chờn thao thức biển Đông
con chỉ cười khi Tổ quốc an nhiên
lạy cha mẹ, con về Hoàng Sa, Trường Sa quyết tử
ở nơi đó đồng đội con ngày đêm canh giữ
tấc biển tấc lòng khắc dáng hình góa phụ
của những cha, anh chưa kịp vẫy tay chào
của những hi sinh mang sứ mệnh thanh cao
của lẽ sống vượt lên tầm thường cái chết
lạy cha mẹ lần này, mai cách biệt
con lên đường ra đảo nhỏ đảo to
con chỉ cười khi Tổ quốc an nhiên.
SG, 5/2014
BT: Vương Chi Lan